Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

"Con cũng nghĩ vậy. Lần này Vinh Xuân Mai đã phạm luật rồi, không thể để cô ta tiếp tục lừa gạt người khác nữa."

Lý Lệ Hoa thật ra cũng muốn một kẻ lừa đảo như Vinh Xuân Mai phải trả giá, nhưng con gái bà đã gả vào khu nhà quân nhân, nếu dính vào chuyện này, liệu có ảnh hưởng đến gia đình chồng không?

Thế nhưng, nhìn chồng và con gái đều kiên quyết, bà cũng không phản đối nữa, chỉ khẽ thở dài:

"Được rồi, mẹ nghe theo hai bố con. Thôi ăn cơm đi."

Nói xong, bà đứng dậy dọn bàn.

Trên mâm cơm bày bốn món: cá chép kho, thịt xào cần tây, khoai tây xào chua ngọt, giá đỗ xào ớt, cùng một bát canh miến củ cải.

"Mẹ làm toàn món con thích ăn đấy."

Lý Lệ Hoa vừa nói vừa gắp cho con gái một miếng thịt bụng cá. Đây là phần ngon nhất, ít xương, thịt mềm đậm đà. Từ nhỏ, Chiêu Chiêu vẫn luôn được mẹ ưu ái dành cho phần này.

Tần Chiêu Chiêu không từ chối, nếu không sẽ khiến bố mẹ nghi ngờ.

Cô ăn uống no nê, đến chiều thì chuẩn bị quay về.

Chuyến xe buýt cuối cùng rời bến lúc sáu giờ tối.

Bố mẹ cô đưa cô ra trạm, chờ đến khi cô lên xe rồi mới yên tâm quay về.

Vừa bước lên xe, Tần Chiêu Chiêu đã thấy người phụ nữ bán vé quen thuộc – bà ta chính là người từng nhờ mẹ chồng cô giới thiệu đối tượng cho cháu gái.

Bà ta cũng nhanh chóng nhận ra cô.

Tần Chiêu Chiêu vốn định làm như không quen biết, chỉ im lặng mua vé rồi ngồi xuống. Nhưng ánh mắt dò xét của bà ta khiến cô hơi khó chịu.

Người bán vé cười tươi, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú.

"Đúng là trùng hợp thật đấy. Chúng ta có duyên gặp lại nhau rồi."

Tần Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười lịch sự, không đáp lời, lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống.

Đây là chuyến xe cuối cùng trong ngày, khách trên xe không nhiều, chỉ khoảng một nửa số ghế có người.

Cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, người bán vé đã đi tới, ngang nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh.

Lông mày Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu lại. Người này không có chút tinh ý nào sao?

Rõ ràng cô không có ý muốn trò chuyện, vậy mà bà ta vẫn cố tình lại gần.

Chẳng lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định nhờ cô giới thiệu đối tượng cho cháu gái?

Cô còn chưa kịp lên tiếng, người bán vé đã chủ động mở lời, giọng điệu có vẻ rất vui vẻ:

"Dạo này không thấy mẹ chồng của em gái đâu, chị ấy vẫn khỏe chứ?"

Tần Chiêu Chiêu dù không thích người phụ nữ này nhưng cũng không thể bất lịch sự. Đối phương cười nói niềm nở, nếu cô tỏ thái độ lạnh nhạt sẽ bị cho là thiếu lễ độ.

Cô chậm rãi đáp:

"Bà ấy vẫn khỏe. Cô hỏi thăm bà ấy có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu. Chị ấy nói chuyện rất hợp, tôi vẫn muốn gặp lại mà chưa có cơ hội thôi."

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy có gì đó không đúng.

Lần trước mẹ chồng cô đã nhận ra bản chất của người này nên cố tình giữ khoảng cách, thậm chí lúc xuống xe còn không buồn chào hỏi.

Vậy mà bây giờ bà ta lại cố tình nhắc tới, hơn nữa còn ngồi sát vào cô thế này, rốt cuộc có ý đồ gì?

Cô dứt khoát hỏi thẳng:

"Cô có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi."

Người bán vé cười khanh khách:

"Em gái này nóng tính thật đấy."

Bà ta tỏ vẻ thân mật, nói tiếp:

"Chuyện trước đây tôi nhờ mẹ chồng em gái giới thiệu đối tượng cho cháu gái tôi, em gái vẫn còn nhớ chứ?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

Bà ta hào hứng kể tiếp:

"Chị ấy bảo không có cơ hội, ai ngờ cháu gái tôi lại giỏi thật! Không cần mai mối vẫn tự tìm được một anh chàng danh giá, là con của một vị lãnh đạo trong khu nhà quân nhân của hai người đấy."

Bà ta cười đắc ý:

"Nếu hai đứa nó thành đôi, sau này tôi có thể vào khu quân nhân đó rồi sẽ gặp lại mẹ chồng em gái thôi."

Nói đến đây, bà ta hạ giọng như sợ bị người khác nghe thấy:

"Lần trước tôi chưa kịp hỏi mẹ chồng em gái tên gì, sau này muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu. Nhà em gái họ gì nhỉ?"

Tim Tần Chiêu Chiêu bỗng giật thót.

Cô nhớ ngay đến lời trưởng phòng Tôn.

Ông ta nói rằng cháu gái của người làm mai cho con trai ông chính là Vinh Xuân Mai. Nếu vậy… chẳng lẽ cháu gái của người phụ nữ này cũng chính là cô ta?

Nếu đúng thế, thì hỏi trực tiếp cô ả chẳng phải dễ dàng hơn sao?

Cô mỉm cười xã giao, cố ý dò hỏi:

"Chúc mừng cháu gái cô nhé. Cô ấy tên gì vậy? Còn người yêu của cô ấy thì sao? Biết đâu tôi lại quen đấy."

Người bán vé lập tức cười tít mắt:

"Chắc chắn là em gái quen rồi! Người yêu nó là con trai một vị lãnh đạo trong khu quân nhân đó."

Nói xong, bà ta ghé sát vào tai cô, giọng nói nhỏ đi một chút:

"Cháu gái tôi tên là Xuân Mai. Người yêu nó họ Lục, tên là Lục Phi."

Tần Chiêu Chiêu nghe xong, suýt chút nữa đánh rơi túi xách xuống đất.

Không thể nào!

Chẳng lẽ trong khu quân đội còn có một người khác tên Lục Phi?

Cô không kìm được, hỏi lại:

"Cô chắc chắn người đó tên Lục Phi?"

Người bán vé gật đầu chắc nịch:

"Tất nhiên rồi, chính cháu gái tôi nói thế mà. Hai đứa nó sắp thành rồi, chắc chẳng mấy chốc sẽ định ngày cưới thôi!"

Thông tin này như một tiếng sét giữa trời quang, khiến Tần Chiêu Chiêu chết lặng tại chỗ.

Không thể tin nổi!

Giống như đang nghe một câu chuyện hoang đường vậy!

Người bán vé thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô thì càng đắc ý:

"Em gái quen cậu ấy chứ? Nghe nói cậu ấy còn làm trong cơ quan nhà nước nữa. Cháu gái tôi lần này đúng là cất cánh thành phượng hoàng rồi!"

Tần Chiêu Chiêu ngồi im, trong lòng dậy lên từng cơn sóng dữ.

Nếu những gì người này nói là thật, thì mọi chuyện đang trở nên rắc rối hơn cô tưởng.

Người bán vé thấy cô không nói gì, liền hỏi:

"Sao thế? Sao sắc mặt em gái kém vậy?"

Tần Chiêu Chiêu cố gắng trấn tĩnh, giấu đi sự rối bời trong lòng.

Cô bình thản hỏi:

"Tôi không sao. Chỉ thấy kỳ lạ quá, cháu gái cô làm sao mà quen được con trai nhà họ Lục?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK