Người phụ nữ vừa hắt nước ra ngoài là một người cao gầy, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Mắt cô ta không lớn nhưng rất sắc sảo, tinh ranh.
Cô ta nhìn bốn người một lượt, khóe môi nhếch lên cười:
"Ôi chao, ngại quá, chị không thấy có người đứng đây. Dương Cúc, em đưa khách về nhà à?"
Tần Chiêu Chiêu thoáng nhìn qua, lập tức biết ngay đây là một con cáo già.
Bốn người đứng ngay trước cửa, sao có thể không thấy? Trừ khi là mù.
Bảo rằng mình không cố ý, chẳng khác nào đang nói dối trắng trợn.
Dương Cúc siết chặt tay, sắc mặt sa sầm. Cô thực sự không ưa nổi người chị dâu này.
Cả nhà chồng muốn chiếm nhà và tiền trợ cấp của cô, có đến tám chín phần là do cô ta đứng sau xúi giục.
Rõ ràng biết là như vậy, nhưng đối phó thế nào lại là một chuyện khác.
Cô ta giỏi giả vờ làm người tốt, trước mặt thì nói đạo lý, sau lưng lại tính kế.
Chưa kịp lên tiếng, Tần Chiêu Chiêu đã bước lên một bước, cười tủm tỉm, nhẹ nhàng nói:
"Bọn tôi đến xem tình hình cuộc sống của Dương Cúc dạo này thế nào."
Người phụ nữ nheo mắt, ánh nhìn lướt qua Lục Trầm rồi dừng lại trên người Tần Chiêu Chiêu, quan sát cô từ đầu đến chân.
Cô ta đang đánh giá xem hai người này rốt cuộc là ai, có lai lịch gì.
Tần Chiêu Chiêu không mặc áo bông vải thường thấy mà khoác một chiếc áo dạ đen tinh tế. Cổ quấn khăn len đỏ thẫm dày dặn, mái tóc dài xõa nhẹ, tùy ý buộc lại sau gáy.
Chiếc quần dạ ống rộng màu xám trắng, đôi giày da lộn đen tuyền, thêm một chiếc túi vải đen đeo chéo, hai tay thảnh thơi đút túi áo.
Khí chất cao quý, vừa thanh lịch vừa sành điệu.
Cả người đẹp đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn, như một minh tinh bước ra từ phim ảnh.
Người đàn ông đi cùng Dương Cúc có chút quen mắt. Chỉ mất vài giây suy nghĩ, cô ta liền nhận ra—hắn từng xuất hiện trong đám tang của người em chồng, hôm đó mặc quân phục, nhìn có vẻ không phải người lính tầm thường.
Cô ta nhíu mày, trong đầu lập tức nảy lên một ý nghĩ—hôm nay Dương Cúc dẫn người về đây là có mục đích gì?
Dương Cúc vừa thấy chị dâu đứng chặn cửa đã cảm thấy bực bội. Cô ấy dẫn người về nhà mình, vậy mà lại bị chặn ngay ngoài cửa như thể đây không còn là nhà cô nữa.
Không buồn khách sáo, cô ấy sải bước lên trước, đưa tay đẩy mạnh chị dâu sang một bên.
"Chị tránh ra, tôi đưa khách vào nhà!"
Chị dâu bị đẩy đến loạng choạng suýt ngã. Cô ta tức lắm, vốn định mở miệng mắng, nhưng nhìn hai người xa lạ đứng sau lưng Dương Cúc, lại không dám làm ầm lên ngay.
Bấy lâu nay, cô ta đã tốn không ít công sức thuyết phục bố mẹ chồng phải lấy lại căn nhà và tiền trợ cấp. Bà già ông già đều đã nghe theo, chỉ có Dương Cúc là cứng đầu không chịu nhượng bộ. Vì thế, cô ta quyết tâm ở lỳ lại đây, nhất định phải đòi lại bằng sạch những gì thuộc về gia đình chồng.
Nhưng bây giờ, Dương Cúc lại dẫn hai người này về nhà, có vẻ không đơn giản. Chẳng lẽ cô ấy tìm được ai đó đến giúp đỡ?
Theo như cô ta biết, nhà ngoại của Dương Cúc chẳng có ai quyền thế cả. Hơn nữa, cô ấy lại gả từ xa tới, chẳng có chỗ dựa nào ở vùng này.
Nghĩ vậy, chị dâu hừ nhẹ một tiếng, rồi cũng đi theo bọn họ vào sân.
Vừa bước vào, cửa nhà chính đã mở ra. Bố mẹ chồng Dương Cúc khoác áo bông dày cộp, đứng ngay cửa nhìn ra với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Mẹ chồng cô ấy lên tiếng trước, giọng điệu không chút khách sáo.
"Con đưa người về sao không nói với bố mẹ trước?"
Câu này khiến Dương Cúc giận sôi máu.
"Đây là nhà của con! Con muốn đưa ai về còn phải xin phép hai người sao?"
Lời vừa dứt, sắc mặt bố chồng lập tức sa sầm.
"Con nói chuyện với bố mẹ kiểu gì thế hả? Không biết trên dưới à? Cháu nội của bố còn ở ngay đây kìa!"
Dương Cúc cười lạnh.
"Thằng bé tự biết nhìn người!"
Chị dâu cô thấy tình hình không ổn, lập tức xen vào hòa giải.
"Em cũng không cần phải nói thế. Bố mẹ chẳng có ý gì khác đâu. Chỉ là nếu em báo trước thì họ còn chuẩn bị tiếp khách đàng hoàng hơn thôi."
Vừa nói, cô ta vừa lén liếc mắt với bố mẹ chồng.
Lúc này, mẹ chồng Dương Cúc mới để ý đến Lục Trầm. Bà ta nheo mắt nhìn kỹ, như thể cuối cùng cũng nhớ ra gì đó.
"Chúng ta gặp nhau rồi, cậu là chiến hữu của con trai tôi, đúng không?"
Lục Trầm mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
"Phải, hôm tang lễ tôi có đến viếng. Tôi còn tưởng bác không nhớ tôi cơ đấy."
Mẹ chồng Dương Cúc vội cười xòa.
"Sao có thể quên được chứ! Mời vào nhà ngồi đi."
Có câu này của bà ta, không khí căng thẳng cũng dịu đi đôi chút.
Cả nhóm đi vào trong nhà chính.
Bên trong cũng chẳng ấm áp hơn là bao, có lẽ vì không có hệ thống sưởi. Dù vậy, đồ đạc trong nhà khá đầy đủ, chứng tỏ cuộc sống trước đây cũng không đến mức quá khó khăn.
Mọi người lần lượt ngồi xuống ghế. Dương Cúc rót nước sôi cho khách và cả bố mẹ chồng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tần Chiêu Chiêu. Khánh Khánh ngoan ngoãn rúc vào lòng mẹ.
Uống một ngụm trà nóng, Lục Trầm mở lời trước.
"Bác trai, bác gái, tôi nghe Dương Cúc nói dạo này trong nhà có chút chuyện không vui vì vấn đề tiền trợ cấp. Không biết có đúng không?"
Hai ông bà già đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang Dương Cúc, giọng điệu không vui.
"Con lại làm phiền đồng chí Lục hả? Chuyện nhà mình thì tự giải quyết, sao cứ phải kéo người ngoài vào?"
Giọng bố chồng cô ấy trầm xuống, đầy khó chịu.
Dương Cúc còn chưa kịp phản bác, Lục Trầm đã cười nhạt, chậm rãi lên tiếng.
"Không phải vậy đâu bác. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên đường thôi. Hơn nữa, anh nhà hy sinh vì nước, đâu chỉ riêng tôi, dù Dương Cúc có đến bất cứ đơn vị nào, họ cũng sẵn lòng giúp đỡ."
Lời nói của Lục Trầm rất rõ ràng, mục đích của chuyến đi này là để giải quyết chuyện của Dương Cúc.
Những người ngồi trong phòng đều đã sống hơn nửa đời người, chẳng ai là không hiểu được ẩn ý trong lời nói ấy.
Bố chồng Dương Cúc lạnh mặt, hất cằm nói:
"Chuyện nhà chúng tôi không cần ai xen vào. Tôi là người đứng đầu trong nhà, có tôi là đủ. Người ngoài không cần nhúng tay."
Ông ta là kiểu đàn ông nóng tính, gia trưởng, cố chấp với những quan niệm lạc hậu từ thế hệ trước.
Chỉ cần có chuyện gì không vừa ý, ông ta sẵn sàng trở mặt ngay mà chẳng cần biết đúng sai.
Những người như thế thường hành động bốc đồng, để cảm xúc lấn át lý trí, nhưng cũng chính vì vậy mà không giỏi tính toán sâu xa. Nếu biết cách khéo léo khích lệ, rất có thể sẽ lay chuyển được.
Người thật sự đáng sợ lại là mẹ chồng và chị dâu của Dương Cúc.
Hai người đàn bà ấy bề ngoài tỏ ra thân thiện, trong lòng lại đầy mưu mô, giỏi che giấu nhưng không dễ đối phó.
Không thấy anh chồng của Dương Cúc đâu, có lẽ đã ra ngoài. Không rõ tính cách hắn ra sao, nhưng có thể cùng bố mẹ mình nhòm ngó căn nhà của người em trai đã mất thì chắc chắn cũng không phải người tốt đẹp gì.
Tần Chiêu Chiêu im lặng quan sát một lúc, đến khi đã nắm được phần nào tính cách của từng người trong phòng, cô mới cất giọng đều đều:
"Không thể nói như vậy được đâu bác trai. Bây giờ là thời đại mới, là xã hội pháp quyền. Dù bác đứng đầu trong gia đình, lời nói của bác cũng chỉ mang tính tham khảo thôi. Nếu bác dùng danh nghĩa người lớn mà ép buộc người khác, thì đó là hành vi vi phạm pháp luật."
Cô hơi ngừng lại, rồi tiếp tục:
"Chồng của Dương Cúc hy sinh vì đất nước, nhà nước có những chính sách ưu đãi dành riêng cho gia đình liệt sĩ. Những ai được hưởng lợi từ chính sách này đều có quy định rõ ràng, gồm vợ con và bố mẹ anh ấy."
Sắc mặt bố mẹ chồng Dương Cúc hơi đổi, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, bình tĩnh nói tiếp:
"Nói về quyền thừa kế, pháp luật quy định rõ ràng: tài sản của người mất sẽ được chia làm ba phần. Vợ con hưởng hai phần ba, bố mẹ hưởng một phần ba. Ví dụ như căn nhà này, giả sử giá trị hiện tại là 2000 đồng. Vì đây là tài sản chung của hai vợ chồng, nên mỗi người nắm giữ một nửa, tức là chồng cô ấy có 1000 đồng."