Cùng ngày hôm đó, một lô thuốc được giao đến Sở Y Vụ.
Trương Vi Vi kiểm tra hàng hóa xong, quay sang hỏi tài xế:
"Sao tôi chưa gặp anh bao giờ? Lẽ ra lần này phải do bác tài Ngô đến giao hàng."
Người tài xế thản nhiên đáp:
"Tôi chỉ tạm thay thế anh ấy thôi."
Trương Vi Vi lập tức căng thẳng, gặng hỏi:
"Anh ấy gặp chuyện gì sao?"
"Nghe nói vợ anh ta tự tử rồi."
Trương Vi Vi giật mình, tròn mắt kinh ngạc:
"Tự tử? Sao lại thế?"
"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói cô ấy bị sảy thai, nghĩ quẩn nên mới làm vậy."
Cách đó không xa, Dương Khang tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện.
Anh ta biết tài xế Ngô Bình.
Do đường vào tiểu đoàn một khá khó đi, nên thuốc từ bộ phận hậu cần đều được chuyển đến tiểu đoàn hai trước rồi mới đưa đến đây. Người giao hàng không chỉ có mỗi Ngô Bình, mà còn nhiều người khác nữa.
Thế nhưng, tại sao Trương Vi Vi lại nhớ rõ lần này phải do Ngô Bình giao hàng?
Hôm trước, trong lúc theo dõi Trương Vi Vi ở khu vực khe núi lớn, Dương Khang đã nhận ra cô ta đang cố che giấu điều gì đó.
Từ hôm đó, anh ta đã bắt đầu nghi ngờ mọi hành động của cô ta.
Liệu giữa Trương Vi Vi và Ngô Bình có mối quan hệ gì khuất tất hay không?
Trương Vi Vi nhìn theo chiếc xe giao hàng dần lăn bánh rời đi.
Khi quay lại, cô ta giật nảy mình khi phát hiện Dương Khang đang đứng ngay sau lưng.
Vốn đã lo lắng, lại thấy anh ta đột ngột xuất hiện, tim cô ta đập thình thịch.
Trương Vi Vi đặt tay lên ngực, cố giữ bình tĩnh:
"Anh đứng im lặng như vậy làm tôi giật mình đấy!"
Dương Khang mỉm cười, nửa đùa nửa thật:
"Cô đâu có làm chuyện gì trái lương tâm, sao lại sợ đến mức giật mình vậy?"
Trương Vi Vi nhíu mày, liếc nhìn anh một cái rồi đáp:
"Nếu đổi lại là tôi đứng lặng lẽ sau lưng anh, chắc chắn anh cũng bị giật mình thôi."
Nói xong, cô ta quay lưng bước nhanh vào phòng khám.
Dương Khang nhìn theo, khóe môi khẽ nhếch lên, rồi cũng chậm rãi đi vào.
Trương Vi Vi trở lại bàn làm việc, cầm lấy quyển sách y học trước mặt, giả vờ đọc chăm chú. Nhưng suốt một lúc lâu, cô ta vẫn không lật sang trang tiếp theo.
Dương Khang quan sát tất cả. Anh biết rõ, cô ta chẳng hề tập trung, chỉ đang cố dùng việc đọc sách để che giấu sự bất an trong lòng.
Sáng nay Sở Y Vụ vắng vẻ, chẳng có bệnh nhân nào. Anh cảm thấy đây là cơ hội tốt để thử dò xét suy nghĩ của cô ta.
"Cô có quan hệ gì với Ngô Bình không?"
Trương Vi Vi khựng lại, ngẩng lên nhìn anh:
"Anh nói gì vậy?"
Dương Khang cười nhạt:
"Hình như sau khi nghe tin vợ Ngô Bình tự tử, tâm trạng cô không được tốt lắm."
Nghe vậy, sắc mặt Trương Vi Vi thoáng biến đổi. Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên sách khẽ siết lại, chứng tỏ trong lòng không hề bình thản.
"Tôi với Ngô Bình thì có quan hệ gì chứ? Anh ta chỉ là người giao thuốc, tôi có nói chuyện với anh ta vài câu cũng là chuyện bình thường thôi. Tôi buồn vì sắp đến ngày giải ngũ, phải rời khỏi đây nên trong lòng có chút khó chịu."
"Đã không muốn rời đi, vậy sao còn xin giải ngũ?"
Trương Vi Vi hơi sững lại, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hoang mang, sau đó cô ta khẽ thở dài:
"Anh đã biết lý do rồi, còn hỏi làm gì nữa?"
Dương Khang không đáp, chỉ cười nhạt.
Dù câu trả lời của cô ta có trôi chảy đến đâu, thì sự căng thẳng trong đôi mắt đã bán đứng cô ta. Anh có thể khẳng định, giữa cô ta và Ngô Bình có mối quan hệ không đơn giản, nhưng cụ thể là gì thì vẫn chưa thể chắc chắn.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở sân Sở Y Vụ.
Lý Kiều Kiều bước vào phòng khám, cười cười chào hỏi:
"Bác sĩ Dương, hôm nay anh có vẻ rảnh rỗi nhỉ?"
Dương Khang cũng mỉm cười:
"Trông tinh thần cô khá tốt, chắc cơ thể không còn khó chịu nữa chứ?"
"Sau khi nghỉ ngơi một đêm thì khỏe hơn rồi. Tôi thật không biết phải cảm ơn anh và bác sĩ Trương thế nào cho phải."
"Không cần khách sáo đâu."
Lý Kiều Kiều liếc sang Trương Vi Vi, rồi nghiêng đầu nói:
"Bác sĩ Trương, tôi có chuyện muốn bàn với cô. Chuyện này là vấn đề của phụ nữ, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Dương Khang vừa hay có việc cần ra ngoài, liền đứng dậy:
"Tôi cũng có chút việc, hai người cứ nói chuyện ở đây đi."
Nói xong, anh rời khỏi phòng khám.
Lý Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng Dương Khang, sau đó kéo ghế ngồi xuống đối diện Trương Vi Vi.
Trương Vi Vi không vòng vo, mở lời trước:
"Cô muốn nói về Tần Chiêu Chiêu, đúng không?"
Lý Kiều Kiều gật đầu.
"Cô ta đã làm gì sao?"
Lý Kiều Kiều bĩu môi:
"Cô ta chẳng làm gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi, cô có nghĩ ra cách nào đối phó với cô ta chưa?"
"Chưa."
Lý Kiều Kiều cau mày, giọng đầy khó chịu:
"Chuyện Tần Chiêu Chiêu cứu tôi đã lan truyền khắp nơi. Ngay cả chồng tôi cũng nói cô ta là ân nhân cứu mạng tôi. Tối qua anh ấy còn đưa cho tôi ba mươi đồng, bảo hôm nay mua quà rồi tối đến nhà cảm ơn cô ta.
Tôi lấy chồng hơn một năm nay, chưa từng được cầm nhiều tiền như vậy. Thế mà chỉ vì Tần Chiêu Chiêu, anh ấy lại hào phóng như thế. Càng nghĩ, tôi càng tức điên lên!"
Trương Vi Vi cười nhạt:
"Tôi cứ tưởng cô cũng coi Tần Chiêu Chiêu là ân nhân cứu mạng của mình đấy."
"Nếu không phải hôm qua cô nói với tôi rằng Tần Chiêu Chiêu cứu tôi là có mục đích, suýt nữa tôi đã tin rằng cô ta thật lòng rồi."
Trương Vi Vi thầm cười lạnh trong lòng.
Trước đó, cô ta còn lo Lý Kiều Kiều sau khi được cứu sẽ mềm lòng với Tần Chiêu Chiêu. Nhưng bây giờ có vẻ không cần lo lắng nữa, Lý Kiều Kiều đã hoàn toàn tin lời cô ta.
"Mấy chuyện này không đáng để tức giận. Cô cứ yên tâm, trước khi tôi rời đi, nhất định sẽ xử lý Tần Chiêu Chiêu. Cô chỉ cần để ý nhất cử nhất động của cô ta, nếu phát hiện điều gì hữu ích thì đến báo ngay cho tôi. Còn những chuyện không quan trọng, đừng làm phiền tôi."
Lý Kiều Kiều gật đầu:
"Được thôi."
"Vậy cô về trước đi."