Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Giang cười khẽ:

"Đúng rồi, chiếc vòng này già quá, con đeo cũng không hợp."

Không muốn tiếp tục ở lại nhà nữa, Giang Tâm Liên quyết định ra ngoài cho khuây khỏa. Nhìn về phía mẹ, cô ta nói:

"Mẹ, con không muốn ở đây thêm nữa. Con đi trung tâm thương mại Nhân dân Ngọc Sơn, tiện thể đổi chiếc vòng này luôn."

"Để mẹ đi cùng con. Nếu tiền không đủ, mẹ góp thêm chút."

"Không cần đâu, con lo được. Mẹ ở lại tiếp chuyện con dâu tương lai đi."

Thúy Thúy và Giang Hạo tình cờ nghe được cuộc trò chuyện, liền bước ra từ trong phòng. Thúy Thúy cười tươi, vui vẻ nói:

"Chị, trùng hợp quá! Em với Giang Hạo cũng định đi trung tâm thương mại Nhân dân Ngọc Sơn. Hay là cả nhà mình cùng đi cho vui?"

Vừa nói, cô ả vừa tự nhiên khoác tay Giang Tâm Liên, khiến cô ta không khỏi khó chịu. Định từ chối thì Giang Hạo cũng lên tiếng:

"Chị, nãy giờ Thúy Thúy cứ khen chị hoài, nói em có một người chị thật tốt. Em ấy đã mời rồi, chị đi cùng nhé."

Lời đã nói đến mức này, Giang Tâm Liên không tiện từ chối. Đúng lúc ấy, bố cô ta cũng bước ra, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, trông có vẻ đã chuẩn bị sẵn để ra ngoài. Ông ta nhét tay vào túi quần, giọng điệu khẳng định:

"Không cần hỏi con bé, chắc chắn nó sẽ đi. Đúng không, Tâm Liên?"

Giang Tâm Liên chỉ đành gật đầu đồng ý, không còn cách nào khác.

Trùng hợp thay, khi vừa đến trung tâm thương mại Nhân dân Ngọc Sơn, cô ta lại nhìn thấy Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu. Nhưng điều khiến cô ta bực bội là hai người họ rõ ràng trông thấy cô ta, vậy mà lại tỏ ra như không quen biết, trực tiếp phớt lờ.

Nếu họ đã không muốn chào hỏi, vậy cô ta cũng chẳng việc gì phải để tâm.

Nghĩ vậy, Giang Tâm Liên quay đầu đi, cùng bố mẹ bước vào trung tâm thương mại.

Giữa dòng người đông đúc, họ cứ thế đi về phía trước mà không có đích đến cụ thể. Bố mẹ cô ta đi bên cạnh cô, còn Thúy Thúy và Giang Hạo thì sóng đôi với nhau.

Nhìn hai người trẻ tuổi cười nói vui vẻ, bà Giang mỉm cười đầy hài lòng:

"Con nhìn xem, Thúy Thúy và Giang Hạo trông thật xứng đôi."

Ông Giang gật gù tán đồng:

"Con bé Thúy Thúy ngoan ngoãn, nói năng ngọt ngào, lại cởi mở. Đúng là một cô gái tốt, hoàn toàn xứng với con trai nhà mình."

Nghe vậy, bà Giang nhíu mày: "Ông nói thế là sao? Con trai mình cũng đâu kém ai. Nó chỉ hơi nghịch một chút thôi, bản chất vẫn là người tốt. Nghe ông nói mà cứ như nó chẳng phải con trai ông vậy. Sau này đừng nói như thế nữa!"

Ông Giang thản nhiên đáp: "Được rồi, được rồi, con trai bà là tốt nhất, số một, tôi không cãi nữa."

Giang Tâm Liên vốn đã bực bội, giờ lại phải nghe bố mẹ tranh cãi bên tai, càng thêm khó chịu. Nếu là ngày thường, cô ta sẽ lên tiếng hòa giải, nhưng hôm nay chẳng buồn mở miệng. Thấy con gái im lặng, bà Giang liền bảo: "Tâm Liên, con định đi đổi vòng tay mà? Bây giờ đi luôn nhé."

Giang Tâm Liên không còn hứng thú. Ban nãy cô ta đã định đưa chiếc vòng cũ cho Thúy Thúy, nhưng cô ả không chịu nhận mà cứ nhắm vào chiếc vòng mới. Giờ mà đi đổi chiếc vòng cũ, chẳng phải càng làm trò cười cho người ta sao? Cô ta cảm thấy mẹ mình suy nghĩ thật kỳ lạ, tâm trạng đang xấu nên giọng điệu cũng chẳng dễ nghe: "Con không đổi."

Bà Giang nhận ra con gái đang bực bội, vội dịu giọng dỗ dành: "Vẫn còn giận à? Đưa vòng đây, mẹ đi đổi giúp con. Nếu thiếu tiền, mẹ bù thêm cho. Mẹ có mang tiền đây rồi."

Giang Tâm Liên nghe vậy, chợt thấy mình hơi quá lời với mẹ. Cô ta dịu giọng lại: "Con không giận gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi. Mẹ đừng lo. Con không đổi vì có lý do riêng, chẳng liên quan gì đến chuyện đó. Mẹ cứ giữ tiền lo cho lễ hỏi của Thúy Thúy đi." Nói rồi, cô ta chủ động khoác tay mẹ: "Con có tiền mà."

Bà Giang thấy con gái không còn giận, liền cười bảo: "Con gái mẹ vẫn là nhất, sau này già rồi chắc chỉ trông cậy vào con thôi. Em trai con mà lấy vợ rồi, chắc nó cũng chẳng còn nhớ đến bố mẹ nữa."

Ông Giang bĩu môi: "Ban nãy bà còn trách tôi, giờ chính bà lại nói xấu con trai đấy nhé."

Bà Giang lườm ông: "Lúc nào cũng thấy ông chọc tôi!"

Sau khi đi dạo một vòng tầng một, họ lên tầng hai, nơi bán quần áo, giày dép và vải vóc. Thúy Thúy vừa bước vào đã tỏ ra thích thú.

"Wow, quần áo ở đây đẹp quá!" Cô ả đứng lại trước một cửa hàng, mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc áo khoác dạ dài màu đỏ rực treo trên tường. "Anh Hạo, anh thấy chiếc áo này thế nào?"

Giang Hạo gật đầu: "Đẹp. Cô ơi, lấy chiếc áo này cho chúng tôi thử nhé."

Nhân viên lấy áo xuống. Thúy Thúy mặc thử, cô ả tuy không quá xinh nhưng cao 1m62, mặc chiếc áo đỏ trông khá nổi bật.

"Em mặc cái này nhìn khác hẳn, đẹp lắm!" Giang Hạo nhìn Thúy Thúy trong gương, không tiếc lời khen.

"Thật không? Em cũng thấy thích."

"Thích thì mình mua luôn đi."

Giang Hạo đưa cô ả đi mua sắm vốn đã có ý định mua quần áo cho cô ả. Hắn rất thích Thúy Thúy, lại đúng dịp dẫn cô ả về nhà chơi nên định mua tặng vài bộ. Buổi sáng mẹ hắn đưa hai trăm đồng để sắm đồ cho cô ả, vì vậy hắn rất hào phóng.

Thúy Thúy vui vẻ, cởi áo đưa lại cho nhân viên: "Bọn tôi lấy chiếc áo này, gói lại giúp nhé."

Nhân viên bán hàng vừa gói áo vừa nói: "Chiếc này là mẫu đắt nhất cửa hàng đấy, làm từ len lông cừu, mềm mại và ấm hơn dạ thường, rất phù hợp với thời tiết này."

"Bao nhiêu tiền vậy?" Giang Hạo hỏi.

"Hai trăm hai mươi đồng."

Giang Hạo nghe vậy, lập tức sững sờ, nuốt khan mấy lần. Hắn hận mình khi nãy lỡ miệng bảo mua mà không hỏi giá trước. Nhưng thân là đàn ông, đã nói rồi mà không mua thì mất mặt quá. Hắn kiểm tra lại tiền, tổng cộng chỉ còn khoảng một trăm bảy mươi đồng, không đủ. Nghĩ đến chị gái, hắn biết chắc chị mình có tiền.

Thúy Thúy thấy biểu cảm của hắn thì hiểu ngay là bạn trai đang thấy đắt. Cô ả cũng không ngờ một chiếc áo khoác lại có giá hơn hai trăm đồng, nhưng nhìn chất vải, nhìn kiểu dáng, cô ả càng thích hơn.

"Anh Hạo, nếu đắt quá thì thôi, em không cần đâu."

Giang Hạo thuộc dạng người rất sĩ diện, làm sao có thể để mất mặt trước Thúy Thúy và nhân viên bán hàng được. Hắn liền nói: "Đắt mấy anh cũng mua cho em, chỉ cần em thích là được."

Nhân viên bán hàng cười tươi: "Cô tìm được người yêu tốt đấy, chiếc áo này nhiều người thích lắm nhưng vì giá cao quá nên chẳng ai dám mua."

Thúy Thúy nghe vậy thì mặt mày hớn hở, hãnh diện khoe: "Bọn tôi chưa kết hôn nhưng sắp cưới rồi."

"Vậy à? Chúc mừng nhé. Cô chọn đúng người rồi, sau này tha hồ mà hưởng phúc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK