Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi, cô lấy túi xách, nhanh chóng ra ngoài.

Ra đến cổng khu quân đội, vừa hay có chuyến xe buýt trờ tới. Cô vội lên xe, đến nơi thì vào thẳng đồn công an, đăng ký báo án.

Bước vào phòng khai báo, cô bất ngờ chạm mặt Hứa An Hoa—chồng của Lục Dao.

Hứa An Hoa không giấu được sự bất ngờ khi thấy Tần Chiêu Chiêu xuất hiện ở sở cảnh sát.

"Chị Hai, sao chị lại đến đây?"

Tần Chiêu Chiêu cũng sững người khi nhìn thấy cậu ta.

"Chị đến báo án. Em đi làm lại rồi à?"

"Em trở lại từ hôm kia. Mà có chuyện gì xảy ra sao, chị Hai?"

Nhắc đến chuyện này, cơn giận trong lòng Tần Chiêu Chiêu lại trào dâng.

"Hôm qua có người tung tin đồn thất thiệt về chị ngay trước cổng khu gia đình, bây giờ cả khu ai cũng biết hết rồi. Chị không rõ ai đứng sau giở trò, nên muốn nhờ cảnh sát điều tra, trả lại sự trong sạch cho mình."

Hứa An Hoa không ngờ lại có kẻ cả gan bịa đặt về gia đình quân nhân.

"Chị có nghi ngờ ai không?"

"Chưa."

"Vậy có manh mối gì về người phát tán tin đồn không?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

"Cũng có một chút."

"Tốt, vậy chị theo em."

Hứa An Hoa dẫn Tần Chiêu Chiêu vào văn phòng làm việc. Căn phòng có nhiều bàn làm việc nhưng chỉ có mình cậu ta ngồi đó.

"Chỉ có một mình em à?" Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên.

"Mọi người đều ra ngoài làm nhiệm vụ. Làm nghề này chẳng có lúc nào rảnh rỗi cả. Em mới đi làm lại nên cấp trên quan tâm, chỉ giao mấy việc nhẹ nhàng thôi. Chị Hai, mời chị ngồi."

Hứa An Hoa ngồi vào bàn, lấy sổ ghi chép ra và bắt đầu ghi lại lời tường trình của chị gái.

Tần Chiêu Chiêu mô tả diện mạo người phụ nữ đã tung tin đồn về mình. Khi đang kể, hình ảnh một gương mặt quen thuộc bất chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng nghĩ lại, cô thấy điều đó không thể nào.

"Người này có vẻ ngoài khá phổ thông, cách ăn mặc cũng không có gì nổi bật. Chỉ với những thông tin này, việc tìm ra ngay lập tức sẽ hơi khó. Chị có chắc không nghi ngờ ai sao?"

"Hiện tại thì chưa."

"Vậy có ai từng có mâu thuẫn với chị, hoặc ai tỏ ra bất mãn với chị không?"

Người có hiềm khích sâu sắc với cô thì chỉ có Vinh Xuân Mai. Nhưng cô ta vẫn đang bị giam giữ, mà bà cô của cô ta lẫn mẹ cô ta đều không giống người đã phát tán tin đồn. Còn hình ảnh vừa hiện lên trong đầu lại là một người không thể nào liên quan—từ lúc xuyên không đến nay, cô chỉ gặp người đó duy nhất một lần, chưa từng qua lại, càng không có lý do gì để bôi nhọ cô.

"Có vài người, nhưng chị thấy không thể là họ. Có thể loại trừ được."

Hứa An Hoa nhìn vào sổ ghi chép rồi gật đầu.

"Vậy chị đi theo em. Em sẽ dẫn chị đến gặp họa sĩ phác họa tội phạm trong đội. Dựa vào các đặc điểm chị cung cấp, người đó có thể vẽ ra chân dung nghi phạm giống đến bảy, tám phần. Sau đó, chỉ cần tìm nhân chứng nhận diện, có hình rồi thì việc truy tìm sẽ dễ hơn rất nhiều."

Tần Chiêu Chiêu không ngờ trong đội cảnh sát lại có người có kỹ năng như vậy.

Cô theo Hứa An Hoa đến phòng họa sĩ. Căn phòng khá lộn xộn, bàn làm việc bày đầy giấy vẽ, bút chì, và cả những mẫu hộp sọ, mô hình đầu người bằng đất nặn. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang cúi đầu viết gì đó. Nhìn thoáng qua, phòng này giống phòng làm việc của nghệ sĩ hơn là một bộ phận trong sở cảnh sát.

"Thầy Chu, thầy đang bận sao?" Hứa An Hoa chào hỏi rất lễ phép.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, như vừa nhận ra có người vào phòng. Anh ta gác công việc sang một bên, nở một nụ cười hiền hậu, trông nho nhã hơn là nghiêm nghị.

"Tôi đang viết báo cáo. Hai người có việc gì sao?"

Hứa An Hoa bước đến, cung kính đưa sổ ghi chép.

"Em muốn nhờ thầy giúp phác họa nghi phạm dựa trên mô tả này."

Thầy Chu cầm lấy sổ, chăm chú đọc qua rồi gật đầu.

"Không vấn đề gì, tôi có thể phác họa được hình dáng cơ bản."

Anh ta rút một cây bút chì từ ống bút, bắt đầu vẽ.

Khoảng nửa tiếng sau, thầy Chu đặt bút xuống, đưa bản vẽ cho Hứa An Hoa.

"Dựa trên mô tả, nghi phạm trông như thế này."

Hứa An Hoa đặt bức vẽ lên bàn, xoay về phía Tần Chiêu Chiêu.

"Chị Hai, chị xem có ai quanh mình sở hữu diện mạo giống thế này không?"

Tần Chiêu Chiêu vừa nhìn thoáng qua đã sững người.

Trong chớp mắt, cô không biết phải phản ứng thế nào.

Hứa An Hoa và thầy Chu đều nhận ra sự biến đổi trong sắc mặt cô.

"Chị Hai, có phải chị nhận ra người này không?" Hứa An Hoa tò mò hỏi.

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng chắc nịch: "Phải, chị nhận ra rồi."

Hứa An Hoa nhíu mày: "Là ai vậy?"

"Thím hai của chị. Bà ấy là vợ của chú hai, em trai ruột của bố chị."

Câu trả lời khiến cả Hứa An Hoa lẫn thầy Chu sững sờ. Là người thân trong gia đình mà lại dựng chuyện bôi nhọ chính cháu ruột của mình, thù hằn phải lớn đến mức nào mới có thể làm vậy?

Tần Chiêu Chiêu cũng không hiểu nổi. Trước đây, cô và thím hai chỉ có chút xích mích vào dịp Tết, sau đó khi cô sinh con, ông bà nội cùng vợ chồng chú thím hai đều không đến thăm. Kể từ đó, cô không còn qua lại với họ nữa. Vậy mà giờ đây, thím hai lại tung tin đồn nhơ nhuốc để hủy hoại danh dự cô. Quả thật là độc ác đến cùng cực.

Nhớ lại những lần chú hai và ông bà nội lạnh nhạt, bạc đãi bố mẹ mình, cơn giận trong cô bùng lên. Nếu thím hai đã không nể tình thân, vậy cô cũng không cần nể nang. Bà ta muốn phá hủy thanh danh của cô? Được thôi, cô sẽ để bà ta nếm trải mùi vị bị chính miệng lưỡi người đời dày vò.

Thấy cô im lặng suy nghĩ, Hứa An Hoa lên tiếng: "Chị hai, chị định thế nào? Có muốn rút đơn không?"

Tần Chiêu Chiêu hít sâu, hỏi: "Với hành vi này, có thể bắt giữ bà ấy không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK