Ông ta quay sang nhìn cháu gái, trong lòng có chút ngại ngùng.
"Chiêu Chiêu, chú hai cảm ơn con."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng thản nhiên:
"Ông bà nội của con, con có thể giúp thì nên giúp."
Thảo Hoa ngồi bệt dưới đất, nghe cuộc đối thoại mà trong lòng vừa ghen tị vừa hối hận.
Trước đây bà ta cứ nghĩ Tần Chiêu Chiêu chỉ là một đứa ăn chơi lêu lổng, kết hôn rồi còn chọc tức mẹ chồng đến nhập viện.
Vậy mà bây giờ, cô ta không chỉ sắp xếp nơi ở cho bố mẹ chồng, còn lo công việc cho bố chồng.
Thì ra sau khi vào quân đội một chuyến, cô ta đã thực sự thay đổi.
Thảo Hoa nhìn Chiêu Chiêu , trong lòng chấn động.
Chỉ trong một buổi tối, đứa trẻ mà bà ta vẫn luôn xem thường bỗng chốc trở nên chín chắn, đĩnh đạc. Không chỉ hiểu lễ nghĩa, mà còn nói năng đâu ra đấy, cứ như đã tích lũy đầy bụng kiến thức từ lúc nào.
Chẳng lẽ… cô bé không còn là Chiêu Chiêu trước đây?
Nhưng gương mặt kia rõ ràng là cháu gái bà ta, quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Thảo Hoa đột nhiên hối hận. Nếu sớm biết con bé có bản lĩnh như vậy, bà ta đã không bạc đãi nó. Không chừng còn nịnh bợ, dựa vào nó mà có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn. Giờ thì hay rồi, đến cả con gái cũng quay lưng với bà ta.
Đồng thời, bà ta không khỏi ghen tị với Lý Lệ Hoa và anh chồng. Hai người đó không có con trai, vậy mà cuộc sống lại thoải mái hơn cả người có con trai.
Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt sưng vù của Bảo Châu.
Trước đây, cô luôn cho rằng Bảo Châu sống rất tốt. Bởi vì nguyên chủ vốn không ưa gia đình chú hai, nên chưa từng quan tâm đến họ. Vì vậy, cô cũng chưa từng tìm hiểu về cô bé này.
Cứ nghĩ cô bé không thiếu ăn thiếu mặc, không ngờ lại bị chính mẹ ruột trọng nam khinh nữ đối xử tệ bạc đến vậy.
Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế, vậy mà vẫn giữ được tâm hồn lương thiện, hiểu lễ nghĩa, không oán hận cuộc đời.
Một cô bé thật đáng quý.
Tần Chiêu Chiêu không có cảm tình gì với Thảo Hoa, nhưng cô lại thực sự thích cô em họ này.
Nhìn ánh mắt vẫn còn vương nước mắt của Bảo Châu, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, dịu dàng nói:
"Em gái, em là cô gái dũng cảm nhất mà chị từng gặp."
Bảo Châu sững người, đôi mắt mở to nhìn chị họ.
"Người ta chỉ có một lần được sống trên đời, trước tiên phải sống vì chính mình đã."
Giọng Tần Chiêu Chiêu rất ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ lại như đánh vào tận sâu trong lòng Bảo Châu.
"Bản thân sống tốt rồi mới có thể giúp đỡ những người xung quanh một cách thích hợp. Không thể nào ngay cả bản thân còn chưa đủ ăn, lại phải bán cả nồi niêu xoong chảo để chăm sóc người khác."
Bảo Châu mấp máy môi, nhưng không nói nên lời.
"Hiếu thuận là đúng, nhưng nếu hiếu thuận đến mức ngu ngốc, thì đó chính là tự làm khổ mình. Em có thể quan tâm, có thể yêu thương em trai, nhưng cuộc đời em không phải chỉ để sống vì nó. Em cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc cho chính mình. Con người phải biết lo cho mình trước, sau đó mới có khả năng lo cho người khác. Có như vậy, cuộc sống mới có ý nghĩa."
Tần Chiêu Chiêu nhìn cô bé, ánh mắt kiên định:
"Bảo Châu, em có hiểu ý chị không?"
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô bé.
Hiểu chứ. Sao có thể không hiểu được?
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói với cô bé những điều này.
Cô bé luôn tin rằng, sự tồn tại của mình chỉ có một mục đích duy nhất—để Tiểu Bảo có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng giờ đây, lời nói của Tần Chiêu Chiêu và ông nội như kéo cô bé ra khỏi cái lồng giam vô hình đó.
Hóa ra… cô bé không phải vật phụ thuộc của em trai.
Cô bé cũng có quyền lựa chọn. Có thể sống cuộc đời của riêng mình.
Em trai là trách nhiệm của bố mẹ, không phải của cô bé.
Giống như một ngọn núi nặng trĩu đè trên lưng bỗng chốc tan biến, trong lòng Bảo Châu dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.
Cô bé gạt nước mắt, nhìn chị họ, giọng nói run rẩy nhưng tràn đầy quyết tâm:
"Chị Chiêu Chiêu, em hiểu rồi."
Tần Chiêu Chiêu thấy cô bé thực sự đã thông suốt, trong lòng cũng nhẹ nhõm theo.
"Sau này chị em mình phải thường xuyên qua lại. Em là em gái của chị, có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm chị."
Bảo Châu xúc động đến không nói nên lời, cuối cùng không nhịn được, lao vào ôm chặt lấy chị họ, nức nở:
"Chị Chiêu Chiêu, cảm ơn chị…"
Tần Trung và ông nội họ Tần nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng vô cùng vui mừng.
Bọn họ đều là con cháu nhà họ Tần, nếu có thể hòa thuận chung sống, chăm sóc lẫn nhau, thì đó chính là điều đáng quý nhất.
Ở một bên, Thảo Hoa nhìn tất cả, gương mặt khó chịu cực độ.
Bà ta biết, cho dù bây giờ có ngồi bệt xuống đất ăn vạ cũng sẽ chẳng ai đến kéo mình dậy nữa.
Gió lạnh thấu xương, mặt đất cứng như băng, bà ta ngồi càng lâu chỉ càng thấy rét buốt.
Không muốn tiếp tục làm trò cười trước mặt mọi người, bà ta đứng dậy, phủi quần áo.
Dù trong lòng không cam tâm, nhưng cũng không dám bùng nổ như trước nữa.
Bởi vì bà ta biết… Tần Thành sẽ không chiều chuộng mình nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hành động của bà ta, nhưng chẳng ai thèm để ý đến.
Tần Thành thở dài, nhìn về phía ông cụ:
"Bố… tiền trong sổ tiết kiệm không còn nữa. Trên người con giờ cũng chẳng có tiền mặt, con sẽ ra ngân hàng rút một trăm tệ đưa cho bố mẹ. Con nghĩ thông rồi, bố mẹ ra ngoài sống sẽ thoải mái hơn.
Những năm qua, bố mẹ vẫn luôn giúp vợ chồng con chăm con, mẹ thì làm việc nhà không ngơi tay. Con biết bố mẹ đã rất vất vả. Đều tại con vô dụng…"
Ông cụ lắc đầu, vỗ vỗ vai con trai:
"Đừng nói gì nữa. Con có thể hiểu được cách làm của bố mẹ là được rồi. Không còn sớm nữa, bố đi lấy quần áo. Những thứ khác sẽ không mang theo, Chiêu Chiêu đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi."
"Để con giúp ông."
Bảo Châu nhanh chóng đi theo ông nội vào phòng phụ.
Ngoài sân, chỉ còn lại vợ chồng Tần Thành, bố mẹ Tần Chiêu Chiêu, và một Tiểu Bảo đang im lặng ngồi một góc.
Vẻ mặt Thảo Hoa đầy bất mãn, nhưng lại không cãi lại câu nào.
Điều đó chứng tỏ bà ta không có lập trường.
Tần Thành đồng ý ly hôn làm bà ta hoảng sợ.
Tần Trung vốn không ưa gì người em dâu này, nhưng ông cũng không thực sự mong hai người ly hôn.
Đến độ tuổi này, lại có con cái trong nhà, nếu có thể sống cùng nhau thì cứ sống cùng nhau.
Dù không muốn giao tiếp với Thảo Hoa, Tần Trung vẫn cảm thấy cần nói vài lời. Ông không trực tiếp nhìn bà ta, mà quay sang Tần Thành:
"Thực ra, dù chú và vợ không đưa sổ tiết kiệm ra, bố chỉ cần đến đơn vị cũ xin giấy chứng nhận, sau đó đến ngân hàng báo mất, họ sẽ cấp lại sổ mới.
Sổ cũ lập tức bị vô hiệu hóa. Bố không làm vậy vì không muốn làm khó nhà chú. Vợ chồng cãi nhau thôi mà, có đáng gì đâu."
Tần Thành nghe xong, gật đầu, giọng có chút áy náy:
"Em biết rồi. Để anh và bố mẹ phải thất vọng."
Tần Trung chỉ lắc đầu, không nói gì thêm.
Thảo Hoa đứng bên cạnh, nghe vậy thì giật nảy mình.
Hóa ra còn có cách đó! Vậy mà trước giờ bà ta cứ nghĩ chỉ cần giữ chặt sổ tiết kiệm là coi như nắm đằng chuôi, không ai có thể lấy lại.
Giờ ngẫm lại, bà ta càng tức. Rõ ràng có thể dễ dàng làm lại sổ mới, vậy mà còn hù dọa bà ta nào là sẽ kiện lên tòa án, nào là sẽ làm lớn chuyện.
Nghĩ đến đây, bà ta không nhịn được, cười lạnh một tiếng:
"Tần Thành, ông đúng là đồ ngốc. Bị người ta bán rồi còn đếm tiền giúp họ! Biết rõ có thể làm lại sổ tiết kiệm mà vẫn gào lên đòi kiện chúng ta. Hôm nay họ đến đây chẳng qua chỉ để đùa giỡn với nhà mình thôi!"
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Tần Thành lập tức lạnh đi.
"Bà câm miệng." Giọng ông ta trầm xuống, mang theo uy nghiêm chưa từng có. "Từ hôm nay trở đi, gia đình này do tôi làm chủ.
Tất cả tài sản trong nhà giao lại cho tôi quản lý. Bà mang sổ tiết kiệm ra đây, tôi sẽ đến ngân hàng rút tiền."
Lời tuyên bố này như một nhát dao chém thẳng vào lòng Thảo Hoa.
Từ khi kết hôn đến giờ, bà ta luôn là người nắm quyền trong nhà. Tiền bạc, chi tiêu lớn nhỏ đều do bà ta quyết định.
Tần Thành muốn tiêu một đồng cũng phải xin phép.
Lâu nay, bà ta có thể tự do sử dụng tiền, thậm chí mỗi tháng đều bí mật gửi cho em trai ít nhất mười đồng. Nhà em trai đông con, cha mẹ lại sống ở quê, trông vào vài sào ruộng thì làm sao đủ sống?
Có lúc cần gấp, bà ta phải đưa nhiều hơn.
Chuyện này, Tần Thành hoàn toàn không hay biết.
Ông ta chỉ biết mỗi tháng lĩnh lương đều nộp hết cho vợ, trên người không giữ lại xu nào.
Còn khoản tiền lương hưu bốn mươi đồng của bố chồng, hai mươi đồng chi tiêu, hai mươi đồng còn lại bà ta đều gửi vào sổ tiết kiệm.
Bà ta nghĩ đơn giản, cứ tích cóp như vậy, sau này có tiền cho con trai đi học, lấy vợ.