Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông gật đầu, giọng nhẹ nhàng:

“Ừ, con gái. Rất xinh đẹp, em mau nhìn này.”

Cô rưng rưng nước mắt, hôn nhẹ lên gò má nhỏ nhắn của con, giọng lẫn trong tiếng nấc:

“Xin lỗi anh, Đại Tráng... Em không sinh được con trai cho anh.”

Người đàn ông tên Đại Tráng lắc đầu ngay, nhẹ giọng trấn an:

“Anh thích con gái mà. Con gái mới là chiếc áo bông nhỏ của bố.”

Nhưng Hứa Như Ý không cảm thấy an lòng, cô cắn môi lo lắng:

“Nếu mẹ chồng biết em sinh con gái, cuộc sống của em sau này thật sự không chịu nổi nữa.”

Đại Tráng thở dài, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, giọng kiên định:

“Hai năm nay em đã chịu khổ nhiều rồi. Từ giờ đừng để tâm đến bà ấy nữa. Lần này, anh sẽ đưa em và con rời đi.”

Nghe vậy, Hứa Như Ý sững sờ, rồi nụ cười dần hé trên khuôn mặt nhợt nhạt, nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

Dư Hoa đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, trong lòng thầm khen ngợi. Bà vốn là người có lòng tốt, giờ lại thấy một người đàn ông có trách nhiệm như vậy càng thêm thiện cảm.

Nhìn Đại Tráng vụng về bế con, mệt đến mức cánh tay run rẩy, Dư Hoa không nhịn được bước lên, ôn tồn hướng dẫn:

“Cậu bế con như vậy không đúng đâu, vừa mỏi tay lại vừa làm bé không thoải mái. Cậu có thể đặt bé nằm cạnh mẹ trên giường, như thế cả hai vừa dễ chăm sóc bé, vừa tăng thêm cảm giác gần gũi.”

Nghe vậy, Đại Tráng vội gật đầu, cẩn thận làm theo. Anh ta vốn không giỏi mấy chuyện này, nhưng biết Dư Hoa là người tốt bụng nên hoàn toàn tin tưởng.

Dư Hoa nhìn kỹ đứa bé, không khỏi trầm trồ:

“Cô bé này xinh quá! Những đứa trẻ khác mới sinh ra đều nhăn nheo như ông cụ non, vậy mà bé lại trắng trẻo, đáng yêu thế này.”

Nói rồi, bà nhẹ nhàng đặt bé nằm cạnh mẹ. Hứa Như Ý cảm kích, nhìn Dư Hoa bằng ánh mắt biết ơn:

“Cảm ơn bác, thật sự cảm ơn bác.”

Dư Hoa cười xua tay:

“Có gì đâu, tôi chẳng làm gì cả, cô đừng khách sáo.”

Rồi bà quay sang Đại Tráng, nghiêm túc nói:

“Nhà cậu cần thêm người giúp đỡ, một mình cậu không thể lo xuể đâu.”

Lúc này, Hứa Như Ý mới sực nhớ ra mẹ chồng mình, cô không khỏi thắc mắc hỏi:

“Mẹ chúng ta đâu rồi?”

Đại Tráng thản nhiên đáp:

“Anh bảo bà ấy về rồi. Không cần bà ấy chăm em nữa. Anh có thể tự lo được, không biết thì học.”

Hứa Như Ý tròn mắt:

“Nhưng anh là đàn ông, làm sao vừa chăm con vừa lo cho em được? Hơn nữa, anh vừa về đã chẳng kịp nghỉ ngơi gì, chắc mệt lắm rồi... Hay anh qua báo tin cho mẹ em đi, bảo là em sinh rồi, nhất định bà sẽ đến ngay.”

Đại Tráng gật đầu:

“Ừ, anh sẽ—”

Anh chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra.

Bốn người bước vào, hai ông bà trung niên khoảng năm mươi tuổi và hai người trẻ tầm ba mươi.

Vừa nhìn thấy họ, Đại Tráng lập tức nở nụ cười:

“Bố mẹ, anh cả, chị dâu, mọi người đều đến rồi.”

Những người kia nhanh chóng tiến đến bên giường bệnh.

Người phụ nữ trung niên nhìn con gái mình, nước mắt tuôn trào, giọng nghẹn ngào:

“Con gái, con khổ quá... Vết mổ còn đau không?”

Hứa Như Ý yếu ớt lắc đầu:

“Thuốc tê vẫn còn, con chưa thấy đau lắm.”

Người phụ nữ trẻ tuổi—chị dâu cô—vừa nhìn thấy đứa bé thì vui vẻ reo lên:

“Trời ơi, bé con xinh quá! Nhìn giống hệt em gái luôn! Là con trai hay con gái vậy?”

“Là con gái.”

Nghe vậy, mẹ của Hứa Như Ý nhíu mày, giọng lo lắng:

“Mẹ chồng con bảo bụng nhọn là con trai mà?”

Bà hiểu rõ sinh con gái trong nhà chồng đó có thể khiến cuộc sống của con mình càng thêm khó khăn.

Nhưng lúc này, Đại Tráng lên tiếng, giọng dứt khoát:

“Con thích con gái.”

Cả nhà họ Hứa nghe vậy đều mỉm cười nhẹ nhõm.

Bố của Hứa Như Ý chợt hỏi:

“Nghe nói sinh mổ là phải rạch một đường trên bụng rồi lấy em bé ra à?”

Đại Tráng gật đầu:

“Dạ, do sinh khó. Nếu không mổ sẽ nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con.”

Nghe vậy, ông Hứa nắm lấy tay Đại Tráng, xúc động nói:

“Đại Tráng, cảm ơn con đã cứu con gái của bố.”

Đại Tráng có chút ngại ngùng, khẽ đáp:

“Bố... Như Ý là vợ con, con cứu cô ấy là chuyện nên làm mà.”

Ông Hứa gật đầu, mắt hoe đỏ:

“Bố không nhìn nhầm người, con gái bố cũng không lấy nhầm chồng. Con thật tốt! Bố biết sinh mổ tốn nhiều tiền, nên có mang theo hai trăm đồng, con cứ cầm lấy. Sau này còn nhiều thứ phải chi tiêu, lỡ thiếu tiền thì biết làm sao?”

Ông Hứa cẩn thận đưa xấp tiền cho Đại Tráng, giọng đầy chân thành:
"Con cầm lấy đi, đừng từ chối. Đây là tấm lòng của bố mẹ."

Đại Tráng có chút lúng túng. Làm con rể, anh ta thật sự không tiện nhận số tiền này, dù trong lòng rất cảm kích. Anh khẽ đẩy tiền lại:
"Bố à, con vẫn xoay sở được. Con đã hỏi bác sĩ, cả viện phí lẫn tiền mổ hết khoảng hai trăm đồng, số tiền này con vẫn lo được."

Anh cả của Hứa Như Ý đứng bên cạnh, thấy vậy liền vỗ vai Đại Tráng, cười nói:
"Bố đã đưa thì em cứ nhận đi. Em một mình làm việc xa nhà, vừa phải lo cho vợ con, vừa gửi tiền về nhà, chắc chắn không dễ dàng gì. Chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo."

Dứt lời, anh cả nhanh tay nhét tiền vào túi áo Đại Tráng. Đại Tráng sững lại, lòng thoáng chùng xuống. Anh ta chợt hiểu ra—chắc chắn mẹ ruột mình đã nói những lời không hay, nếu không nhà vợ đã chẳng biết rõ chuyện của anh ta như vậy.

Anh ta vội rút tiền ra, đưa lại cho ông Hứa:
"Bố, con thật sự không cần đâu. Con vẫn còn chút tiền tiết kiệm, đủ để lo cho gia đình mình."

Ông Hứa nhẹ nhàng đẩy tay anh ta về:
"Nhà con đông người, con có bao nhiêu tiền mà đủ lo toan? Con cứ cầm lấy đi, xem như bố mẹ góp một phần giúp đỡ. Giá mà nhà mình khá giả hơn, bố mẹ còn muốn giúp thêm cho vợ chồng con nữa kìa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK