Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe mẹ nói vậy, cơn giận của Giang Tâm Liên nhanh chóng nguôi đi.

Cô ta nhìn mẹ, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận. Cô ta vội nắm lấy tay bà, giọng dịu lại:

"Mẹ, con xin lỗi. Dạo này công việc ở trường không suôn sẻ, áp lực lớn nên tâm trạng con không tốt. Mẹ đừng để ý những lời con vừa nói, con không có ý đó đâu."

Mẹ Giang siết chặt tay con gái, giọng dịu dàng nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nhiều tâm tư: “Con ngoan, mẹ biết con là đứa hiếu thảo nhất. Sớm biết thằng Hạo vô dụng thế này, mẹ thề có đánh chết cũng không sinh nó ra. Chỉ có mình con là đủ rồi.”

Giang Tâm Liên nghe vậy, trong lòng không biết nên khóc hay cười. Cô ta hiểu tầm quan trọng của con trai trong gia đình, ngay cả một thằng đàn ông không ra gì như Giang Hạo vẫn được bố mẹ xem như báu vật.

Cô ta cũng từng khao khát có một đứa con trai. Nếu có con trai, nhà chồng sẽ không dám xem thường cô ta như vậy, Lục Phi cũng sẽ không lạnh nhạt dứt khoát ly hôn. Nhưng số phận trớ trêu, chuyện đó mãi mãi chỉ là giấc mộng.

Dù biết mẹ nói vậy chỉ để an ủi mình, cô ta vẫn cảm thấy lòng ấm áp đôi chút.

“Mẹ cứ về trước đi. Hai ngày tới con sẽ tranh thủ gặp Lục Phi, nhờ anh ấy giúp xem thế nào. Mẹ cũng bảo Thúy Thúy bình tĩnh, công việc sẽ sớm có tin. Đừng có sốt ruột quá.”

Nghe vậy, mẹ Giang thở phào nhẹ nhõm, gương mặt giãn ra đôi chút.

“Thế để mẹ nấu chút gì cho con ăn. Dạo này con vất vả lắm rồi.”

“Thôi khỏi, con đã ăn ở căn tin rồi. Giờ cũng muộn, mẹ cứ về nghỉ đi.”

Tiễn mẹ về xong, Giang Tâm Liên không vội về nhà mà rẽ vào một buồng điện thoại công cộng, gọi đến nhà họ Lục.

Điện thoại nhà cô ta đã bị cắt từ lâu. Cước phí quá cao, mà cô ta thì làm gì có tiền để trả.

Giờ này mọi người đều đã tan làm, nếu đến tận nơi tìm Lục Phi thì quá mất mặt. Cô ta không muốn chạm mặt những người đó. Gọi điện có vẻ dễ chịu hơn.

Lúc ấy, nhà họ Lục đang quây quần bên bàn ăn tối.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Tần Chiêu Chiêu đứng dậy nghe máy. Vừa kết nối, cô lập tức nhận ra giọng người bên kia:

“Là anh đây.”

Giọng nói trầm thấp, ấm áp này không cần đoán cũng biết là Lục Trầm.

Gần như mỗi tuần anh đều gọi về một lần, kể cô nghe những chuyện trong quân đội, mấy chuyện thú vị mà anh gặp trong tuần. Còn cô, cũng chỉ kể cho anh những điều tốt đẹp, chưa từng nhắc đến bất cứ chuyện không vui nào ở nhà. Cuộc sống trong quân ngũ vốn khắc nghiệt, cô không muốn anh phải lo lắng thêm.

Đúng lúc ấy, Dư Hoa đi ra gọi cô vào ăn cơm. Nghe nói là Lục Trầm gọi, bà cũng lại gần, cười cười bảo:

“Để mẹ nói chuyện với nó chút.”

Tần Chiêu Chiêu đưa điện thoại cho bà.

Lục Trầm nghe giọng mẹ, vội hỏi han: “Mẹ, dạo này mẹ thế nào? Mọi người trong nhà vẫn ổn chứ?”

“Ổn cả con à. Con cứ yên tâm công tác. Ở nhà có mẹ lo hết rồi.”

“Vâng. Nhưng mẹ cũng đừng để mình quá vất vả. Mẹ nhớ chăm sóc Chiêu Chiêu giúp con nhé.”

Dư Hoa bật cười: “Con nghĩ mẹ không lo cho vợ con chắc? Mẹ chăm con bé còn hơn chăm con trai mẹ nữa đấy. Chỉ cần con yên tâm làm nhiệm vụ, còn ở nhà, đợi Chiêu Chiêu sinh xong, con nhớ xin nghỉ phép về nhìn mặt con mình là được.”

Nghe vậy, Lục Trầm vui vẻ ra mặt, giọng điệu cũng phấn khởi hẳn: “Dạ! Con biết rồi. Cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi.”

“Mẹ có vất vả gì đâu. Thôi, con nói chuyện với vợ con đi, mẹ không quấy rầy nữa.”

Bà đưa điện thoại lại cho Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu cầm lấy ống nghe, khẽ cười: “Anh còn chuyện gì muốn nói nữa không? Nếu không thì em đi ăn cơm đây.”

Lục Trầm dịu dàng đáp: “Không có gì đâu. Em cứ ăn đi, anh cúp máy nhé.”

Cô gật đầu, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, cùng mẹ chồng quay trở lại phòng ăn.

Nhưng chưa kịp ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Dư Hoa nhướng mày: “Chắc lại là Lục Trầm, con cứ ra nghe đi.”

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu cười, quay lại nhấc máy: “Anh còn gì muốn nói nữa sao?”

Nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng nói quen thuộc của Lục Trầm, mà là một chất giọng phụ nữ lạnh nhạt:

“Tôi là Giang Tâm Liên. Tôi muốn gặp Lục Phi. Phiền cô gọi anh ấy ra nghe máy.”

Nghe cái tên này, Tần Chiêu Chiêu không hề ngạc nhiên. Giờ này cô ta gọi đến, chắc chắn là vì chuyện công việc.

“Được, cô chờ một lát. Anh ấy đang ăn cơm, để tôi ra gọi.”

Nói xong, cô đặt máy xuống, quay lại phòng ăn.

Bữa cơm vẫn còn nguyên vẹn, chưa ai động đũa. Hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngồi chờ. Cả nhà đều đợi cô.

Dư Hoa thấy cô vào thì tươi cười: “Chiêu Chiêu về rồi, mọi người ăn cơm thôi.” Bà vẫy tay gọi cô: “Con ngồi xuống đi.”

Tần Chiêu Chiêu đi đến bên cạnh Lục Phi, cúi người nói nhỏ: “Anh cả, Giang Tâm Liên gọi cho anh đấy.”

Khoảnh khắc nghe thấy cái tên ấy, cả căn phòng bỗng chốc im phăng phắc.

Tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía Lục Phi.

Dư Hoa khẽ nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Chắc là chuyện công việc. Con ra nghe điện thoại đi.”

Lục Phi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Lục Quốc An nhìn theo con trai rồi cười nói:

"Không cần chờ nó đâu, cứ ăn trước đi."

Cả nhà bắt đầu dùng bữa. Hai cô bé Thanh Thanh và Á Á ngồi hai bên Dư Hoa. Cả hai đều rất ngoan ngoãn, không cần ai phải đút. Thanh Thanh dù nhỏ tuổi nhưng đã có thể sử dụng đũa thành thạo, chưa bao giờ mè nheo hay khóc nhè.

Nhìn hai đứa trẻ, Tần Chiêu Chiêu thầm hy vọng cặp sinh đôi trong bụng mình sau này cũng sẽ ngoan ngoãn như vậy.

Lục Phi nhanh chóng nghe xong điện thoại rồi quay lại bàn ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK