Tần Chiêu Chiêu lập tức sững sờ. Chiếc vòng này quá đẹp, tinh xảo đến mức cô chưa từng thấy chiếc nào sánh bằng. Đúng là một tuyệt tác hiếm có.
Dư Hoa mỉm cười: “Đẹp lắm, đúng không?”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc: “Đẹp lắm ạ.”
Dư Hoa nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vòng, đeo vào tay con dâu rồi chậm rãi nói: “Đây là bảo vật gia truyền của gia đình mình. Trước đây, bà nội của mẹ truyền lại cho mẹ. Nó đã qua nhiều thế hệ rồi, giờ mẹ muốn trao lại cho con.”
Tần Chiêu Chiêu hơi sững người. Cô từng nghe Lục Trầm kể trong nhà có một chiếc vòng gia truyền, theo quy tắc xưa nay, đáng lẽ nó phải được truyền cho chị dâu cả. Nếu Giang Tâm Liên biết trân trọng cuộc hôn nhân của mình, thì chiếc vòng này có lẽ chẳng bao giờ đến tay cô.
“Mẹ, món đồ này quý giá quá, con không dám nhận.” Tần Chiêu Chiêu hơi bối rối, khẽ từ chối.
Dư Hoa mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng nói: “Không nhận mới là ngốc nghếch. Mẹ đã trao cho con, tức là tin tưởng con. Thật ra, theo truyền thống nhà mình, chiếc vòng này vốn được truyền lại cho chị dâu cả, nhưng số nó không có duyên hưởng. Mẹ, bố và cả anh cả con đã bàn bạc rồi, quyết định giao chiếc vòng này cho con. Sau này, con hãy giữ gìn và truyền lại cho thế hệ tiếp theo.”
Tần Chiêu Chiêu xúc động vô cùng. Cô không ngờ bố mẹ chồng lại tin tưởng mình đến vậy, nhất thời chẳng biết diễn tả cảm xúc ra sao.
“Mẹ à, mẹ có thể trao lại cho Lục Dao mà.”
Dư Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: “Con bé là con gái, không phải con dâu. Chiếc vòng này chỉ truyền lại cho con dâu trong nhà, con gái thì không có phần.”
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười trêu: “Mẹ mà nói thế, Lục Dao mà nghe được chắc buồn lắm đấy.”
“Ha ha, nó biết mà, không buồn đâu.”
Tần Chiêu Chiêu hiểu rất rõ ý nghĩa của chiếc vòng. Việc nhận nó đồng nghĩa với trách nhiệm giữ gìn và truyền lại cho đời sau. Cô cẩn thận cầm chiếc vòng, chân thành nói: “Mẹ, con cảm ơn mẹ và bố đã tin tưởng con.”
Cô khẽ định tháo chiếc vòng ra ngắm lại, nhưng Dư Hoa vội ngăn: “Đừng tháo, dịp Tết đeo là đẹp nhất.”
“Con sợ làm hỏng mất.”
“Chẳng cần làm gì cả, chỉ cần cẩn thận là được. Vòng ngọc phải đeo trên người mới có linh khí, cất mãi sẽ mất đi ý nghĩa. Mẹ đã đeo nó từ trước khi anh con kết hôn, định trao cho chị dâu cả. Ai ngờ thái độ của nó làm mẹ thay đổi suy nghĩ, từ đó mẹ cất đi không đeo nữa.”
Da Tần Chiêu Chiêu trắng mịn, chiếc vòng ngọc đeo vào lại càng tôn thêm nét thanh thoát. Đeo xong, cô cùng mẹ chồng ra phòng khách. Lúc này không thấy Lục Phi đâu, chỉ có Lục Trầm, Lục Quốc An, Lục Dao cùng hai đứa nhỏ đang xem “Câu Chuyện Của Afanti” trên tivi. Thấy Tần Chiêu Chiêu bước vào, mọi người đồng loạt hướng mắt nhìn.
Lục Trầm lập tức nhận ra chiếc vòng. Đáng lẽ nó phải thuộc về chị dâu cả, giờ lại đeo trên tay vợ mình, điều đó chứng tỏ bố mẹ đã hoàn toàn công nhận cô. Lục Dao mỉm cười, lên tiếng: “Chiếc vòng này hợp với chị hai ghê, bố thấy có đúng không ạ?”
Lục Quốc An cười gật đầu, Lục Dao tiếp tục trêu: “Chị hai, sau này nhất định phải sinh một cậu nhóc để truyền lại chiếc vòng cho đời sau nhé.”
Tần Chiêu Chiêu hiểu rõ hàm ý trong câu nói này. Dù mẹ chồng không nhắc thẳng, nhưng việc chiếc vòng chỉ truyền cho con dâu cũng đồng nghĩa với việc cô cần sinh con trai để tiếp tục truyền lại. Quan niệm này vẫn còn khá phổ biến, nhưng vốn dĩ cô cũng thích trẻ con. Cho dù không nhận được chiếc vòng này, cô vẫn sẽ sinh thêm con.
Cô mỉm cười đáp: “Chị sẽ cố gắng!”
Lời nói này khiến cả nhà bật cười, bầu không khí trở nên ấm áp hơn hẳn. Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống bên cạnh Lục Trầm.
Dư Hoa nhìn quanh rồi hỏi: “Lục Phi đâu rồi?”
Lục Quốc An đáp: “Nó nói ở nhà có hai chai rượu ngon, nên về lấy để uống trong bữa tất niên.”
Cả nhà đều biết Giang Tâm Liên đang đón Tết ở nhà bố mẹ đẻ, nên Dư Hoa cũng không lo con trai sẽ gặp cô ta.
Ngồi thêm một lúc, bộ phim hoạt hình trên tivi kết thúc, hai đứa nhỏ vui vẻ hẳn lên, ríu rít kéo Lục Quốc An đòi ra ngoài chơi. Ông rất chiều hai đứa cháu, gần như muốn gì cũng đáp ứng. Năm nay ông mới ngoài 50 tuổi, xuất thân quân đội, sức khỏe vẫn còn dẻo dai lắm.
Lục Dao khoác thêm áo ấm cho hai đứa nhỏ, Lục Quốc An mỗi tay bế một đứa rồi dẫn chúng ra ngoài. Lúc này đã ba giờ chiều, tối nay sẽ là bữa cơm tất niên – bữa ăn quan trọng nhất trong năm, thậm chí còn hơn cả bữa trưa.
Lục Dao khoác tay Dư Hoa, vui vẻ nói: “Mẹ, mình chuẩn bị bữa tối thôi, con sẽ phụ mẹ một tay.”
Dư Hoa cười hiền, rồi quay sang dặn: “Lục Trầm, con dẫn Tần Chiêu Chiêu đi dạo một vòng ngoài phố đi. Dịp Tết thế này chắc chắn rất nhộn nhịp. Mẹ nghe nói phụ nữ mang thai đi dạo nhiều cũng tốt cho em bé nữa.”
Tần Chiêu Chiêu biết nếu cô ngỏ ý giúp bếp núc, mẹ chồng cũng sẽ không để cô làm gì. Trong nhà tuy ấm áp nhưng các cửa sổ đóng kín, không khí có phần bí bách. Nghĩ vậy, cô và Lục Trầm quyết định ra ngoài. Anh khoác lên người cô một chiếc áo quân nhân, còn mình cũng mặc một chiếc tương tự, rồi cả hai cùng nắm tay bước ra khỏi cửa.
Trời chiều mỗi lúc một lạnh hơn, dù đã mặc áo dày nhưng cái rét vẫn xuyên thấu vào da thịt. Dẫu vậy, không khí trong lành bên ngoài khiến cả hai cảm thấy dễ chịu hơn. Vừa bước ra khỏi nhà, họ đã thấy Lục Quốc An đang chơi đùa cùng Á Á và Thanh Thanh dưới chân núi giả. Xung quanh là những gia đình khác cũng đưa con ra khu tập thể dạo chơi. Lục Quốc An vừa trò chuyện với hàng xóm, vừa để mắt đến hai đứa nhỏ đang vui vẻ nô đùa cùng các bạn.
Tần Chiêu Chiêu không quen biết ai ở đây, nhưng mọi người trong khu đều biết tình cảnh của cô trước đây. Cô vốn ít khi chủ động chào hỏi ai, thậm chí ngay cả khi đối diện cũng chẳng mấy khi ngẩng đầu lên. Lúc này, cô cùng Lục Trầm bước tới, những người đang nói chuyện với Lục Quốc An cũng có phần bất ngờ khi thấy cô lên tiếng chào. Lục Trầm trước nay vẫn lễ độ, anh chủ động chào hỏi các bậc trưởng bối, còn Tần Chiêu Chiêu chỉ biết lặng lẽ nghe theo, anh gọi thế nào thì cô gọi theo thế ấy.
Lục Quốc An nhìn hai vợ chồng, hỏi: "Hai đứa định đi đâu thế?"
"Chúng con ra phố chơi một chút, mẹ bảo ngoài đó đang rất nhộn nhịp." Lục Trầm đáp.