Cô ta không thể từ bỏ bố mẹ mình, đó là điều không thể nào xảy ra.
Mà nếu không làm được điều đó, cô ta vĩnh viễn không thể có lại Lục Phi.
Cô ta ngồi phịch xuống sofa, hai tay ôm lấy mặt, không còn nhìn anh nữa.
"Em hiểu ý anh rồi. Từ nay sẽ không nhắc lại chuyện tái hôn nữa. Anh đi đi."
Lục Phi gật đầu:
"Được. Tối nay tôi sẽ qua đón bọn trẻ."
Bên trong phòng, Á Á và Thanh Thanh đang chơi với những món đồ cũ mà các bé từng để lại trong ngôi nhà này.
Lục Phi bước vào, nhìn hai con gái đang vui vẻ, anh khẽ nói:
"Bố có việc phải đi, tối nay bố sẽ đến đón các con."
Thanh Thanh chớp mắt, ôm lấy tay anh:
"Bố, bố đã hứa sẽ dẫn bọn con ra ngoài chơi mà!"
Lục Phi xoa đầu con gái, dịu dàng giải thích:
"Bố nhớ. Nhưng hôm nay bố bận, lần sau bố sẽ bù lại cho hai đứa, được không?"
Thanh Thanh có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Á Á thì không nói gì, chỉ khẽ nhắc:
"Bố, tối nay bố nhất định phải đến đón bọn con về."
Lục Phi mỉm cười:
"Được, bố sẽ đến đúng giờ. Bố đi đây, tạm biệt các con."
Hai cô bé ôm đồ chơi tiễn anh ra cửa.
Cánh cửa đóng lại, Lục Phi rời đi.
Á Á và Thanh Thanh quay trở về phòng, tiếp tục chơi đùa.
Trong phòng khách, Giang Tâm Liên vẫn ngồi yên trên sofa.
Gương mặt cô ta không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt đỏ hoe, trống rỗng, như thể cả linh hồn đều đã bị lấy mất.
Á Á nắm tay Thanh Thanh đi đến bên cạnh mẹ.
Thanh Thanh nhào vào lòng cô ta, ngước đôi mắt tròn xoe đáng yêu lên nhìn:
"Mẹ, mẹ khóc sao?"
Giang Tâm Liên siết chặt lấy con gái, nước mắt rốt cuộc không kiềm được nữa, từng giọt rơi xuống.
Cô ta ôm chặt Thanh Thanh vào lòng, trái tim đau nhói.
Á Á im lặng ngồi bên cạnh, không nói gì.
Đúng lúc đó, cánh cửa khẽ mở ra.
Bố mẹ của Giang Tâm Liên bước vào nhà.
Căn phòng hôm nay được dọn dẹp ngăn nắp hơn hẳn. Vừa bước vào, bà Giang đã cười nói:
"Hôm nay nhà sạch sẽ quá nhỉ, trông gọn gàng đấy."
Á Á và Thanh Thanh không thích hai người này. Nhất là Á Á, cô bé vẫn nhớ rõ những lời mà ông bà ngoại đã nói vào dịp Tết năm ngoái, khi bố dẫn hai chị em về thăm. Những lời đó khiến cô bé đến giờ vẫn chưa thể quên được.
Thấy ông bà ngoại ngồi xuống ghế, Á Á không nói gì, chỉ kéo tay Thanh Thanh rồi lặng lẽ đi về phòng mình.
Bà Giang nhìn theo, sắc mặt không vui:
"Nhìn xem, mau nhìn xem, hai đứa này chẳng có chút lễ phép nào. Không biết nhà họ Lục dạy dỗ con cái kiểu gì, chào hỏi người lớn mà cũng không biết."
Bà ta bực bội ngồi xuống cạnh Giang Tâm Liên. Lúc ấy, bà mới để ý thấy đôi mắt con gái sưng đỏ.
"Trời đất ơi! Con làm sao thế này?"
Giang Tâm Liên cảm thấy lòng trĩu nặng. Nhìn thấy bố mẹ, cô ta lại càng khó chịu hơn.
"Con không sao."
Cô ta tránh ánh mắt dò xét của mẹ, rồi hỏi:
"Bố mẹ đến đây có chuyện gì ạ?"
Bà Giang không tin lời con gái, tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy mệt mỏi ấy:
"Thật sự không sao chứ?"
Chuyện cô ta muốn tái hôn với Lục Phi, cô ta chưa từng kể với bố mẹ. Mà bây giờ anh ta đã thẳng thừng từ chối, cô ta cũng chẳng còn tâm trạng nhắc lại.
"Thật sự không có chuyện gì đâu ạ. Hôm nay bọn trẻ đến chơi, con vui nên hơi xúc động chút thôi."
Nghe vậy, ông bà Giang mới tạm yên tâm. Bà Giang cười nói:
"Nhìn con mà hết hồn, mẹ còn tưởng có chuyện gì xảy ra cơ."
Giang Tâm Liên miễn cưỡng cười một chút rồi hỏi lại:
"Thế hôm nay bố mẹ đến đây là có việc gì sao?"
Bà Giang nhìn chồng mình, ra hiệu cho ông lên tiếng.
Giang Tâm Liên lập tức cảm thấy bất an. Bố cô ta là người ít khi ra mặt, nếu hôm nay cả hai cùng đến thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Hơn nữa, hễ bố mẹ nói đến chuyện "bàn bạc" thì phần lớn đều liên quan đến tiền.
Mà hiện tại, số tiền cô ta kiếm được gần như đã tiêu vào họ hết rồi, bây giờ cô ta chẳng còn bao nhiêu.
Cô ta hít sâu một hơi, dè dặt nói:
"Nếu lại là chuyện tiền bạc thì con sợ lần này không giúp được. Giờ con cũng chẳng còn nhiều đâu, đến tiền điện thoại còn phải cắt bớt đây này."
Bà Giang liếc cô một cái, giọng trách móc:
"Nói linh tinh gì thế? Bố mẹ không phải đến để xin tiền con!"
Nghe vậy, Giang Tâm Liên mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
"Vậy là chuyện gì ạ?"
Bà Giang mỉm cười:
"Chuyện này bố mẹ đã bàn bạc kỹ rồi. Hai đứa con cũng đã lớn, mẹ thấy Lục Phi vẫn còn tình cảm với con, nên bố mẹ nghĩ con nên tái hôn với nó."
Giang Tâm Liên sửng sốt.
Cô ta không ngờ bố mẹ lại thay đổi ý kiến nhanh như vậy.
Lúc trước, khi cô ta ly hôn với Lục Phi, chính họ cũng đồng ý, thậm chí còn nói rất nhiều lời khó nghe với anh ta.
"Sao tự dưng bố mẹ lại nghĩ vậy?"
"Chứ con nghĩ sao?" Bà Giang thở dài. "Con đã 27 tuổi, sắp 30 đến nơi rồi. Đã có hai đứa con, lại từng ly hôn. Sau này muốn tìm người khác cũng chẳng dễ dàng gì. Chẳng lẽ con định sống một mình đến hết đời à? Bố mẹ làm sao đành lòng nhìn thấy con như vậy."
Bà ta ngừng một chút rồi tiếp tục:
"Hơn nữa, nhà họ Lục vẫn là chỗ dựa tốt. Ít nhất nếu con quay lại đó thì sẽ không phải lo nghĩ về tiền bạc, về tương lai. Con sống tốt rồi thì cũng có thể giúp đỡ bố mẹ và em trai con nữa."
Nghe mẹ nói đến đây, Giang Tâm Liên không kìm được nước mắt.
Những lời đó khiến cô ta cảm thấy tương lai của mình thật mịt mù.
Cô ta thật sự có khả năng sẽ cô đơn đến hết đời sao?
Bà Giang thấy con khóc, liền cau mày hỏi:
"Sao con lại khóc? Mẹ nói sai điều gì à?"
Giang Tâm Liên cố lấy lại bình tĩnh, giọng nói có phần nghẹn ngào:
"Lúc nãy Lục Phi vừa đưa con đến, con đã đề nghị tái hôn với anh ấy. Nhưng anh ấy từ chối rồi."
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng.
Ngay sau đó, ông Giang đập tay xuống bàn, tức giận quát:
"Cái gì? Nó dám từ chối con á? Nó nghĩ nó hơn ai sao?"