Thấy anh ta không nghiêm khắc như vẻ ngoài, cô bớt căng thẳng một chút.
“Tôi muốn tìm một người.”
Người bảo vệ dừng đũa, nhướn mày. “Ai?”
Cô đã chuẩn bị sẵn lý do để tránh bị nghi ngờ.
“Giang Lan Phương.”
“À, chị Giang à? Tôi biết, chị ấy làm lâu năm rồi. Cô là gì của chị ấy? Tìm chị ấy có chuyện gì?”
“Thím ấy là người thân của tôi. Tôi đến nhà tìm nhưng cửa khóa, có chuyện gấp nên mới đến đây.”
Giải thích hợp lý như vậy, người bảo vệ không nghi ngờ.
“Chắc giờ này chị ấy về đến nhà rồi. Lúc tan ca, chị ấy còn chào tôi nữa.”
Vương Tuệ Lan sững người. “Anh nói sáng nay thím Giang vẫn đi làm?”
“Đúng vậy. Nếu không đi làm, sao tôi gặp được chị ấy?”
Cô không muốn tin, nhưng cũng không thể không tin. Vậy là, cả cô và Tần Chiêu Chiêu đều nghi ngờ sai người.
Rời khỏi nhà máy với tâm trạng thất vọng, cô tự hỏi: Nếu không phải mẹ Giang, thì ai đã đưa Thanh Thanh đi?
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu cùng mẹ Giang rời khỏi đồn công an.
Bà ta chẳng có chút hứng thú nào với bệnh viện, thứ bà ta cần là tiền. Không có tiền, gia đình lúc nào cũng cãi nhau, cuộc sống ngột ngạt đến mức bà ta chẳng chịu nổi.
Nhưng Tần Chiêu Chiêu hiểu rõ con người bà ta. Không đưa đi kiểm tra sức khỏe, sau này kiểu gì bà ta cũng tìm cớ quấy rối, ăn vạ. Muốn tránh phiền phức, phải chặn đường từ đầu.
“Bà không cần nói nữa, chẳng phải lúc nãy bà kêu đau đầu, buồn nôn sao? Đi kiểm tra cho yên tâm.”
“Sao cô cứ cố chấp như vậy?”
“Không muốn nói thì đừng nói.”
Cô vẫy tay gọi xe.
Chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh.
“Đi đâu?” tài xế hỏi.
“Bệnh viện Nhân dân.” Cô nói xong, lên xe trước.
Mẹ Giang đứng yên, không có ý định bước lên.
Cô quay lại, thản nhiên nói: “Bà không đi sao? Vậy tôi về đây. Sau này bà có đến tìm tôi, tôi cũng không tiếp đâu.”
Mẹ Giang nghiến răng, miễn cưỡng leo lên xe.
Chẳng bao lâu, họ đã đứng trước cổng bệnh viện.
Bà ta đưa mắt nhìn xung quanh, rồi đột nhiên lên tiếng:
“Thế này đi, tôi không đòi nhiều nữa. Hai trăm đồng thôi. Cô đưa tôi hai trăm đồng, mọi chuyện coi như xong.”
Tần Chiêu Chiêu không ngạc nhiên, dường như đã sớm đoán được điều này.
Bà ta tiếp tục: “Bằng không thì đừng trách tôi không khách khí. Để tôi nhập viện rồi thì cô còn tốn hơn đấy.”
Tần Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ tham lam của bà ta, chợt đổi ý.
Nếu mẹ Giang chỉ muốn tiền, nhất quyết không chịu vào bệnh viện, vậy thì dù cô có làm gì cũng không thoát khỏi trò ăn vạ này. Nhưng... cô không cam tâm để bà ta đạt được mục đích dễ dàng như vậy.
"Không muốn đi bệnh viện mà chỉ muốn tiền?" Tần Chiêu Chiêu nhướng mày, ánh mắt thản nhiên, giọng điệu lại đầy châm chọc. "Được thôi, tôi đồng ý với bà."
Cô dừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp:
"Hai trăm đồng không phải số tiền nhỏ, cũng gần bằng nửa năm lương của bà đúng không? Tôi có thể đưa số tiền đó cho bà."
Nghe vậy, sắc mặt mẹ Giang dịu lại, khóe môi nhếch lên, rõ ràng là đắc ý.
"Cô thật thông minh, biết cách giải quyết vấn đề." Bà ta đưa tay ra, giọng điệu đầy thúc giục. "Đưa đây."
Nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn bình thản đứng đó, không có ý định lấy tiền ra.
"Bà đừng vội, tôi chưa nói xong mà." Cô nở nụ cười nhàn nhạt.
Mẹ Giang lập tức cau mày, vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ trên mặt.
"Cô còn muốn nói gì nữa? Làm ơn nói một lần cho xong, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của tôi rồi! Chiều nay tôi còn phải đi làm đấy!"
Nhìn thấy thái độ gấp gáp của bà ta, Tần Chiêu Chiêu càng chắc chắn mình đang nắm thế chủ động.
"Tôi sẽ đưa tiền cho bà, nhưng không phải bây giờ. Khi nào tìm được Thanh Thanh, tôi sẽ đưa."
Câu này vừa dứt, sắc mặt mẹ Giang lập tức thay đổi.
"Không được! Cô phải đưa tôi ngay trong hôm nay!"
Tần Chiêu Chiêu lập tức thu lại nụ cười, giọng lạnh lùng:
"Không được thì thôi. Một đồng tôi cũng không đưa."
Dứt lời, cô quay người định rời đi, thái độ vô cùng dứt khoát.
Mẹ Giang hoảng hốt, theo phản xạ liền đe dọa:
"Cô không sợ tôi đến cổng khu nhà quân đội gây chuyện sao?"
Tần Chiêu Chiêu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
"Tôi không sợ." Giọng cô lạnh băng. "Cổng khu nhà quân đội không phải chỗ ai muốn gây chuyện thì gây. Nếu bà không ngại bị bắt, cứ thử xem."
Nói rồi, cô quay người bỏ đi, không chút do dự.
Mẹ Giang thấy cô thực sự đi, liền sốt ruột, vội vã hạ giọng nhượng bộ:
"Sao cô nóng tính thế? Tôi có nói là không đồng ý đâu."
Nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn bước đi, không hề ngoảnh lại.
Mẹ Giang hoảng hốt nghĩ cô không nghe thấy, liền chạy theo chặn trước mặt, lặp lại lần nữa:
"Tôi đồng ý!"
Tần Chiêu Chiêu nhướn mày, gật đầu nhẹ:
"Được, tôi nghe rồi. Giờ bà có thể về. Khi nào có tin về Thanh Thanh, bà hãy đến tìm tôi."
Nhưng mẹ Giang không dễ dàng buông tha như vậy.
"Không có gì làm bằng chứng, cô phải viết giấy cam kết đưa tôi hai trăm đồng! Lỡ sau này cô không chịu đưa thì sao?"
Tần Chiêu Chiêu bật cười nhạt.
"Tôi không tùy tiện viết giấy cam kết." Giọng cô chậm rãi nhưng kiên quyết. "Bà tin tôi thì cứ về đợi tin. Còn không, bà thích làm loạn thế nào thì cứ làm."
Sắc mặt mẹ Giang tái đi vì giận, nhưng biết mình không thể ép buộc Tần Chiêu Chiêu nên đành nhượng bộ thêm một bước.
"Được, tôi tin cô. Nhưng nhớ kỹ, ngày nào chưa đưa tiền, tôi sẽ khiến cả nhà các cô không được yên!"
"Được." Tần Chiêu Chiêu đáp gọn, lại quay người bước đi.
Nhưng mẹ Giang lần nữa giữ cô lại.
"Từ đây về nhà tôi xa như vậy, mà tôi không có một xu nào. Cô phải đưa tiền xe cho tôi chứ?"
Quả thực, quãng đường giữa hai nơi không hề gần.
Tần Chiêu Chiêu không nhiều lời, lấy ra hai tờ năm hào đưa cho bà ta.
"Chỗ này đủ tiền xe cho bà."
Mẹ Giang nhận lấy, liếc qua thấy đúng là đủ cả lượt đi lẫn về, lúc này mới hài lòng.
"Bây giờ tôi đi được chưa?"
Mẹ Giang không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn tiền trong tay.
"Cô đi đi."
Tần Chiêu Chiêu không chậm trễ thêm giây nào, lập tức rời khỏi đó.
Vương Tuệ Lan trở về nhà, vừa đúng lúc gặp mẹ chồng – bà Dư Hoa – từ chợ về.
Vừa thấy con dâu, Dư Hoa lập tức cau mày.
"Tuệ Lan, con làm sao vậy? Cãi nhau với Lục Phi à?"
Đôi mắt Vương Tuệ Lan sưng đỏ, gương mặt hốc hác, trông vô cùng tiều tụy. Cô ấy vừa nhìn thấy mẹ chồng, nước mắt lại trào ra.
"Không có." Cô nghẹn ngào nói.
Dư Hoa càng thấy lạ, lòng nóng như lửa đốt.
"Vậy con gặp chuyện gì khó khăn sao? Nói với mẹ đi, mẹ sẽ giúp con!"
Bà nhìn quanh, thấy ngoài cổng có nhiều người qua lại, mà con dâu lại đứng đó khóc lóc thế này, bị người ta nhìn thấy sẽ không hay.
"Mẹ, vào nhà rồi hẵng nói."
Thấy trời lạnh cắt da, mà Vương Tuệ Lan lại run rẩy đứng đó, Dư Hoa gật đầu ngay:
"Được, vào nhà trước đã."
Về đến nhà, bà còn chưa kịp đặt túi xuống thì Vương Tuệ Lan đã đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt.
Hành động này khiến Dư Hoa giật nảy mình, vội vàng cúi xuống đỡ dậy.
"Con làm gì vậy? Đột nhiên như thế, mẹ không chịu nổi đâu! Mau đứng lên đi, có chuyện gì thì nói mẹ nghe!"
Nhưng Vương Tuệ Lan vẫn quỳ gối, nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng cô run rẩy, đầy đau đớn:
"Mẹ... con xin lỗi... con xin lỗi mẹ, xin lỗi cả nhà họ Lục..."
Dư Hoa sững người.
"Sao con lại nói vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Tuệ Lan cắn chặt môi, cuối cùng cũng nghẹn ngào thốt lên:
"Mẹ... con đã làm lạc mất Thanh Thanh rồi..."