Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Phú Quý quay sang nhìn Lục Trầm, như muốn hỏi "Anh uống được không đấy?".

Lục Trầm thấy vậy, lòng tự trọng bị đả kích, liền cười nhạt:

"Đừng nhìn tôi như thế chứ. Hai ly rượu tôi vẫn uống được."

Chu Phú Quý bật cười:

"Doanh trưởng Lục, tôi đâu có ý đó, anh hiểu lầm rồi. Tửu lượng của anh thì tôi còn lạ gì chứ. Hôm nay thôi vậy, hôm nào có dịp nhất định chúng ta phải uống với nhau một chén."

Lý Kiều Kiều đứng bên cạnh, dù không quá tinh ý cũng hiểu rằng bữa cơm của vợ chồng Lục Trầm chắc chắn chỉ chuẩn bị đủ cho hai người. Tần Chiêu Chiêu mời chẳng qua là phép lịch sự, ai mà tưởng thật thì đúng là quá kém duyên.

Hơn nữa, ai trong doanh trại mà chẳng biết tửu lượng của Lục Trầm không tốt.

Cô ta cũng lo lắng nếu Lục Trầm uống rượu vào, không kiểm soát được cảm xúc sẽ lỡ lời với Chu Phú Quý. Nếu vậy, cô ta chẳng khác nào tự đẩy mình vào rắc rối lớn.

Vì thế, khi nghe Chu Phú Quý từ chối, Lý Kiều Kiều lập tức phụ họa:

"Chồng tôi nói đúng đấy. Hôm nào đó, tôi sẽ đích thân nấu một bữa mời anh Lục và cô Tần đến nhà ăn cơm. Hôm nay đã trễ rồi, nếu uống say sẽ ảnh hưởng công việc ngày mai. Chúng tôi không quấy rầy nữa, xin phép về trước."

Lục Trầm không buồn nhìn Lý Kiều Kiều, chỉ quay sang nói với Chu Phú Quý:

"Được rồi, hẹn ngày khác vậy."

Chu Phú Quý gật đầu, rồi hướng ánh mắt về phía Tần Chiêu Chiêu, nghiêm túc nói:

"Cảm ơn đồng chí Tần đã cứu Lý Kiều Kiều."

Tần Chiêu Chiêu xua tay, giọng điềm đạm:

"Đừng khách sáo. Dựa vào mối quan hệ giữa anh với Lục Trầm, tôi đâu thể khoanh tay đứng nhìn."

Lý Kiều Kiều nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Biết Tần Chiêu Chiêu tạm thời sẽ không vạch trần mình, cô ta cũng bớt lo lắng hơn.

"Đồng chí Tần, cô thật tốt bụng. Cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi nhất định sẽ báo đáp cô thật tốt!"

"Không cần khách sáo."

"Vậy chúng tôi xin phép về trước."

Hai vợ chồng Lục Trầm tiễn vợ chồng Chu Phú Quý ra tận cổng.

Chu Phú Quý cười nói:

"Hai người vào nhà đi, cũng muộn rồi."

Lục Trầm gật đầu, đóng cổng lại rồi cài chốt cẩn thận.

Hai người quay vào nhà, tiếp tục bữa cơm còn dang dở.

Tần Chiêu Chiêu vừa gắp thức ăn vừa chậm rãi nói:

"Anh Chu là người tốt. Nhưng nếu em kể chuyện Lý Kiều Kiều đã làm ra, liệu có ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh với anh ấy không?"

Lục Trầm đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị:

"Việc cô ta muốn hại em là sự thật. Cô ta đã có ý định đó và cũng hành động, thậm chí vì muốn bảo vệ bản thân mà lôi cả Trương Vi Vi xuống nước. Điều đó chứng tỏ nhân cách của Lý Kiều Kiều có vấn đề rất lớn. Nếu lần này em tha thứ, ai biết lần sau cô ta sẽ làm ra chuyện gì nữa? Người như vậy không thể dễ dàng bỏ qua."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ổn:

"Em không cần lo về mối quan hệ giữa anh và Chu Phú Quý. Anh ta sống với vợ bao nhiêu năm, chắc chắn hiểu rõ tính cách của cô ta hơn chúng ta. Em cứ làm những gì em thấy đúng, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo."

Nghe Lục Trầm nói vậy, Tần Chiêu Chiêu cũng không còn do dự nữa.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên ấm áp.

Lục Trầm khẽ nghiêng người, cúi xuống hôn lên môi cô.

Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu tỉnh dậy, khẽ ôm lấy eo mình, cảm giác đau mỏi rõ rệt.

Tối qua, Lục Trầm thực sự khiến cô mệt đến mức kiệt sức.

Mất một lúc lâu cô mới có thể ngồi dậy, cảm giác như cả cơ thể không còn là của mình nữa.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Lục Trầm có chút áy náy, giọng nói đầy hối lỗi:

"Lần sau anh sẽ không để em mệt như vậy nữa."

Tần Chiêu Chiêu liếc anh một cái, giọng hờn dỗi:

"Dù anh có nói gì thì em cũng không tin nữa! Anh là đồ lừa đảo!"

Lục Trầm bật cười, trong lòng anh hiểu rõ, lời hứa này bản thân đã nói không chỉ một lần. Nhưng mỗi lần ở bên nhau, chuyện đó lại giống như một thứ gây nghiện, không thể kiềm chế được.

Anh biết rõ cô không thực sự giận. Dù thường là anh chủ động, nhưng trong những lúc đó, cô gái nhỏ của anh luôn nhiệt tình hơn cả anh, biết cách tận hưởng hơn bất cứ ai.

Cái liếc mắt của cô, trong mắt anh chính là đang làm nũng.

Lục Trầm ôm chặt cô vào lòng, giọng trầm ấm áp:

"Vậy em nói xem, có thích kẻ lừa đảo này không?"

Tần Chiêu Chiêu bĩu môi, dù trong lòng thừa nhận rất thích sự gần gũi với anh, nhưng vẫn cố cứng miệng:

"Không thèm thích!"

Lục Trầm bật cười, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng cù vào nách.

"Thích hay không thích đây?"

Tần Chiêu Chiêu vốn rất nhột, chưa đến một phút đã không chịu nổi, bật cười đến chảy nước mắt:

"Thích! Em thích!"

Lục Trầm mới chịu dừng lại, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Anh biết cô lúc nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo.

Lúc này, ánh mắt Lục Trầm lại sáng lên, như có điều gì đó lóe lên trong đầu.

Tần Chiêu Chiêu lập tức cảnh giác. Cô biết nếu tiếp tục đùa giỡn, thế nào cũng sẽ dẫn đến chuyện trên giường.

Dù cô cũng rất thích, nhưng sức lực có hạn!

Cô vội nhẹ đẩy anh ra:

"Đừng đùa nữa, em đói rồi, chúng ta đi ăn sáng đi."

Lục Trầm nhìn cô, khóe môi cong lên. Nếu không phải vì cô còn phải đi làm, anh thật sự sẽ không ngại mà tiếp tục.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nắm tay cô, đứng dậy:

"Được rồi, không đùa nữa, chúng ta ăn sáng thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK