Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng khi thấy Tần Chiêu Chiêu ngồi trong xe hơi trở về, người lái xe lại còn trẻ trung phong độ, Vinh Xuân Mai không cam lòng.

Từ sau khi Tần Chiêu Chiêu lấy chồng, Vinh Xuân Mai vẫn luôn âm thầm theo dõi cuộc sống của cô. Nghe đồn rằng cô vẫn ăn chơi như trước, khiến mẹ chồng tức giận đến nhập viện, cuối cùng bị đuổi vào quân khu. Cô ta vốn tưởng rằng Tần Chiêu Chiêu sớm muộn gì cũng bị nhà chồng hắt hủi, nào ngờ hôm nay trông cô vẫn ung dung hạnh phúc. Nhìn lại bản thân, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi số phận khốn khổ, trong khi Tần Chiêu Chiêu chẳng cần làm gì vẫn được sống trong nhung lụa.

Trưởng phòng Tôn chỉ vào Vinh Xuân Mai, cười nói: "Đây là con dâu cả của nhà tôi, nó tên Xuân Mai, tám tháng nữa sẽ cưới. Hôm nay đưa nó về nhà chơi một ngày."

Nói rồi ông vẫy tay gọi: "Xuân Mai, qua chào chú Tần, thím Tần đi con."

Nhưng Vinh Xuân Mai vẫn đang chìm trong suy nghĩ, không nghe thấy lời ông Tôn. Cô ta cứ đứng bất động như vậy, khiến ông ta rất mất mặt. Người con trai lớn bên cạnh cũng cau mày, lộ rõ vẻ khó chịu. Cả nhà họ Tôn đều nhận ra sự thất thố của cô ta.

Bà Tôn vội bước tới, nhẹ nhàng hỏi để giảm bớt không khí ngượng ngùng: "Xuân Mai, con đang nghĩ gì mà không nghe thấy bố gọi vậy?"

Vinh Xuân Mai giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhưng lúc này Tần Chiêu Chiêu đã mỉm cười, khéo léo từ chối: "Chú Tôn, thím Tôn, chúng con xin phép đi trước."

Nói xong, Lục Trầm khởi động xe, lái đi thẳng, để lại một Vinh Xuân Mai đứng ngẩn ngơ giữa sự bối rối của cả gia đình họ Tôn.

Trưởng phòng Tôn chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như lúc này. Ở nhà hay trong nhà máy, ông ta luôn được người khác kính nể. Ngay cả cấp trên cũng chưa từng khiến ông ta chịu cảnh bẽ bàng thế này. Ông Tôn liếc nhìn Vinh Xuân Mai, giọng điệu lạnh tanh: "Nếu không hài lòng với cuộc hôn nhân này, chúng tôi sẽ không ép. Mọi người sẽ đưa con về nhà, chỉ cần trả lại một ngàn đồng sính lễ đã trao là được."

Sắc mặt Vinh Xuân Mai lập tức biến đổi. Số tiền sính lễ đó đã bị cha cô ta lấy ngay trong ngày đầu tiên để trả nợ cờ bạc, giờ chẳng còn một xu. Nếu bây giờ bị trả về, ông ta chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô.

Cô ta luống cuống giải thích: "Chú Tôn, con không bất mãn đâu, chỉ là vừa rồi nghĩ ngợi chút việc nên không để ý. Hơn nữa… số tiền sính lễ đó bố con đã dùng để trả nợ rồi, giờ không thể trả lại được."

Vợ ông Tôn thấy chồng mình có phần nghiêm khắc, trong lòng không khỏi mềm lòng. Con trai bà vốn khó khăn lắm mới tìm được vợ, giờ chẳng lẽ vì một chuyện nhỏ nhặt mà hủy hôn hay sao? Dù Xuân Mai nhỏ tuổi nhưng cũng xinh đẹp, coi như gia đình cũng không đến nỗi nào.

Bà lên tiếng hòa giải: "Xuân Mai à, nếu con đã đồng ý kết hôn thì sau này hãy sống cho tốt, cái nhà này sẽ không bạc đãi con đâu."

Cùng lúc đó, Tần Chiêu Chiêu cùng bố mẹ đi dạo tại công viên Ngọc Sơn. Thời điểm này, công viên khá đông người, nhiều gia đình dẫn theo con cái tản bộ, cười nói rôm rả.

Lục Trầm đỗ xe bên lề đường. Bấy giờ ô tô vẫn là thứ hiếm thấy, mười chiếc xe chạy trên đường thì có đến chín chiếc là của cơ quan nhà nước. Việc sở hữu xe riêng cực kỳ hiếm hoi. Vì thế, cũng chưa có quy định đỗ xe nghiêm ngặt như sau này, muốn đỗ ở đâu cũng không ai phạt.

Đỗ xe xong, cả gia đình cùng vào công viên. Dù trời lạnh nhưng không khí nhộn nhịp giúp mọi người quên đi cái rét. Sau một vòng dạo chơi, họ ngồi nghỉ bên một bồn hoa, tận hưởng không khí ngày đông.

Bỗng một người đàn ông quấn kín từ đầu đến chân, bế theo một đứa bé chừng hai, ba tuổi vội vã đi ngang qua. Đứa trẻ bị quấn chặt đến mức chỉ lộ đôi chân nhỏ xíu ra ngoài. Khi người đàn ông đi qua, một chiếc giày của đứa bé rơi xuống đất mà hắn không hề hay biết.

Lục Trầm lập tức cúi xuống nhặt chiếc giày lên rồi gọi theo: "Anh gì ơi, giày của con rơi rồi kìa!"

Thế nhưng, người đàn ông phía trước không hề ngoái lại, thậm chí còn bước nhanh hơn. Lục Trầm khẽ nhíu mày. Khoảng cách gần như vậy, nếu không nghe thấy thì cũng phải có phản ứng, nhưng người này lại vội vã rảo bước như muốn tránh đi. Với kinh nghiệm từng làm việc tại biên giới, Lục Trầm lập tức nhận ra điểm bất thường. Không chần chừ, anh nhanh chóng đuổi theo, chặn trước mặt người đàn ông.

Người này chỉ để lộ đôi mắt, ánh nhìn đầy cảnh giác, lập tức lui lại hai bước: "Anh muốn gì?"

Lục Trầm giơ chiếc giày ra trước mặt hắn: "Giày của con anh rơi này."

Người đàn ông liếc nhìn xuống chân đứa bé, quả nhiên một bên giày đã rơi mất. Hắn vươn tay ra: "Cảm ơn."

Ngay lúc hắn định lấy lại chiếc giày, Lục Trầm bất ngờ rút tay về, ánh mắt chăm chú quan sát đối phương. Người đàn ông thoáng sững lại, giọng gằn xuống: "Anh làm gì vậy?"

"Anh quấn con kỹ quá, như vậy đứa nhỏ sẽ khó chịu lắm. Để tôi giúp anh mang giày lại cho bé."

Người đàn ông vội vàng từ chối: "Con tôi bị ốm, không khỏe. Tôi đang đưa nó đến bệnh viện, không cần phiền anh đâu. Để tôi tự mang giày cho nó, đừng làm mất thời gian của tôi."

Lý do nghe có vẻ hợp lý, hướng hắn đi cũng là về phía bệnh viện. Lục Trầm ngẫm nghĩ giây lát rồi đưa chiếc giày cho hắn. Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông chỉ cầm lấy rồi lại vội vàng bước đi, không hề dừng lại để mang giày cho đứa trẻ. Lục Trầm cau mày, cảm giác có điều gì đó không ổn. Sau một thoáng suy tính, anh ra hiệu cho Tần Chiêu Chiêu rồi lặng lẽ bám theo.

Thấy vậy, ông Tần thắc mắc: "Sao chỉ đưa cái giày mà cũng phải đi theo?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK