Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta gật gù: “Được rồi, mẹ biết rồi.”

Bên nhà họ Từ.

Từ Bình An biết vợ chồng Vương Tuệ Lan đã đưa bọn trẻ về nên khi từ cửa hàng về, hắn mang theo hai chiếc áo bông mới mua, định tặng hai đứa nhỏ. Mùa đông sắp đến, có áo bông mặc sẽ ấm áp hơn.

Vương Tuệ Lan để hai đứa thử ngay, không ngờ lại vừa khít.

Á Á và Thanh Thanh thích vô cùng, chiếc áo đỏ rực rỡ đúng màu sắc mà hai chị em yêu thích.

Chuyện mẹ kế của Từ Như Ý đến gây chuyện cũng không ảnh hưởng nhiều đến gia đình. Ăn tối xong, trời đã dần tối hẳn.

Lục Phi đứng dậy chuẩn bị đưa vợ con về nhà.

Trước khi đi, Á Á vui vẻ nói với hai anh họ: “Cuối tuần sau hai anh đến nhà em chơi nhé. Nhà em có nhiều đồ chơi lắm, khác hẳn đồ chơi nhà các anh đấy.”

Thanh Thanh cũng hùa theo: “Đúng đó, nhà em có nhiều đồ chơi lắm, các anh nhất định phải đến nhé!”

Hai cậu bé nhìn nhau rồi cười gật đầu đồng ý.

Vương Tuệ Lan cười nói: “Cuối tuần sau bố mẹ, anh chị đến nhà em chơi một bữa cơm đi.”

Từ Bình An cười xòa: “Hai đứa nhỏ nhất định sẽ đến, nhưng anh với vợ thì không chắc được, còn phải trông cửa hàng.”

Vương Tuệ Lan gật đầu: “Vậy anh chị cứ sắp xếp thời gian.”

Ông Từ nhắc nhở: “Thôi các con về đi, trời tối rồi, đường xa lắm.”

Lục Phi cùng vợ con chào tạm biệt, sau đó rời đi.

Khi cả nhà họ về đến khu quân đội, trời chưa tối hẳn. Sau khi ngồi nghỉ một lúc, Dư Hoa hỏi hai cháu gái: “Hôm nay các con chơi ở nhà ông bà ngoại có vui không?”

Á Á hào hứng khoe: “Vui lắm ạ! Mọi người đều rất tốt, bác còn tặng con và em mỗi người một chiếc áo đẹp nữa!”

Vừa nói, con bé vừa bảo Lục Phi lấy áo ra cho cả nhà xem.

Lục Phi lắc đầu cười, lấy hai chiếc áo bông đỏ rực cho mọi người nhìn.

Dư Hoa nhìn áo, gật gù: “Đẹp thật! Các con đã cảm ơn bác chưa?”

Á Á lập tức gật đầu: “Con cảm ơn rồi ạ. Con còn mời hai anh con của bác tuần sau đến nhà mình chơi, họ đồng ý rồi.”

Dư Hoa xoa đầu Á Á, cười hài lòng: “Á Á làm rất đúng! Bộ quần áo này rất đẹp, Tết mặc chắc chắn sẽ rất nổi bật.”

Bà quay sang Vương Tuệ Lan: “Cuối tuần sau con mời bố mẹ, anh chị đến nhà mình ăn một bữa cơm nhé.”

Lục Phi gật đầu: “Bọn con đã mời rồi ạ.”

Dư Hoa hài lòng, quay sang Tần Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu, cuối tuần sau con cũng mời bố mẹ con đến nhé. Lâu rồi hai nhà chưa gặp nhau.”

Tần Chiêu Chiêu vui vẻ đồng ý.

Bất ngờ, Á Á chớp chớp mắt, lên tiếng: “Hôm nay có người đến nhà ông bà ngoại gây chuyện, còn định đòi tiền của bác con nữa.”

Lục Phi và Vương Tuệ Lan vốn không định kể lại chuyện này, bởi họ thấy đó không phải việc gì quá to tát.

“Có chuyện như vậy sao?” Dư Hoa ngạc nhiên.

Tần Chiêu Chiêu cũng tò mò. Con gái của Từ Như Ý vốn đã có hôn ước từ nhỏ với con trai cô, hai gia đình luôn thân thiết, thường xuyên liên lạc với nhau.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô sốt ruột hỏi.

“Là mẹ kế của chị Như Ý cùng con dâu bà ta đến nhà đòi tiền.” Vương Tuệ Lan giải thích.

Tần Chiêu Chiêu lập tức nhíu mày. Cô từng nghe qua về mẹ kế và chị dâu của Từ Như Ý. Hai người này trước đây từng ép cô ấy về nhà ngồi cữ sau khi sinh mổ, chuyện đó khiến cô nhớ mãi.

“Thật không ngờ bọn họ lại dám đến đòi tiền! Dựa vào cái gì chứ? Đúng là vô liêm sỉ! Trước giờ mẹ chưa từng nghe ai làm chuyện trắng trợn như vậy!” Dư Hoa bức xúc cảm thán.

Vương Tuệ Lan liền kể lại toàn bộ sự việc.

“Cũng may là bố chồng chị Như Ý đã nhìn thấu con người họ mà đứng về phía con dâu. Ông ấy thẳng thắn nói rằng toàn bộ tài sản của mình thuộc về con trai, yêu cầu gia đình đó đừng mơ tưởng đến chuyện chiếm đoạt. Ông ấy còn chủ động đề nghị sẽ thuê nhà cho họ, trả luôn tiền thuê trong sáu tháng để họ dọn đi. Nếu không đồng ý, ông ấy sẽ kiện ra tòa. Cuối cùng, hai mẹ con kia tức tối bỏ về, chắc là về bàn bạc lại. Có lẽ ngày mai sẽ có kết quả.”

“Đừng vội mừng. Với tính cách của mẹ kế chị Như Ý, chắc chắn bà ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Chuyện này còn chưa xong đâu, kiểu gì họ cũng tìm cách gây rắc rối tiếp. Tốt nhất vẫn phải cẩn thận.” Tần Chiêu Chiêu nghiêm túc phân tích.

Dư Hoa gật đầu đồng tình: “Chiêu Chiêu nói đúng, đừng để họ lợi dụng được.”

Vương Tuệ Lan cũng đồng ý: “Có bọn con ở đây, bố chồng chị ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Cả nhà trò chuyện thêm một lúc, trời đã tối dần. Thấy cũng không còn sớm nữa, bốn người họ liền từ biệt ra về.

Sáng hôm sau, thứ hai.

Mọi người đều đi làm, trong nhà chỉ còn lại Tần Chiêu Chiêu, bảo mẫu và hai đứa nhỏ. Cô dự định chờ đến giờ hành chính rồi đến Sở Y Tế để lấy chứng chỉ hành nghề.

Sau khi cho con bú xong, cô chuẩn bị ra ngoài. Vừa bước đến cửa thì gặp Vương Tuệ Lan bế con tới.

“Chiêu Chiêu, chị định đi đâu sao?” Vương Tuệ Lan hỏi.

Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ khi thấy cô ấy xuất hiện. Tối qua Vương Tuệ Lan không nói rằng sẽ qua chơi, nên cô mới tính đi lấy chứng chỉ trước.

“Ừ, chị định đến Sở Y Tế lấy chứng chỉ. Em vào nhà chờ chị nhé, chị sẽ quay lại ngay.”

“Được, chị cứ đi đi. Đợi khi nào chị về, em cũng phải qua nhà mẹ xem tình hình nhà mình thế nào.”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Vậy cũng tốt, chị sẽ về nhanh thôi.”

Vương Tuệ Lan bế con vào nhà, còn Tần Chiêu Chiêu thì ra cổng bắt xe buýt đến Sở Y Tế. Hai mươi phút sau, cô đến nơi, nhanh chóng tìm đến bộ phận phát chứng chỉ.

Nhân viên ở đó thấy cô đến, liền mở ngăn kéo, lật tìm mấy quyển chứng chỉ hành nghề.

“Cô tên gì?”

“Tôi là Tần Chiêu Chiêu.”

Nhân viên vừa lẩm nhẩm cái tên vừa lật tìm trong đống chứng chỉ. Xem qua một lượt, đối phương lại lắc đầu.

“Không có.”

“Không thể nào! Trước đó tôi đã nhận được thông báo rồi mà!” Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên.

Nhân viên kia kiểm tra lại lần nữa, nhưng vẫn không thấy.

“Thật sự không có.”

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, không thể nào chứng chỉ lại biến mất vô lý như vậy được. Nhân viên tiếp tục tra cứu sổ ghi chép, nhưng vẫn không tìm thấy tên cô.

“Cô đừng lo. Có thể chứng chỉ của cô đã được gửi về các xã. Cô cứ về nhà chờ, tôi sẽ liên hệ kiểm tra lại xem có nhầm lẫn gì không.”

Tần Chiêu Chiêu vốn đến đây với tâm trạng háo hức, giờ lại gặp sự cố khiến cô hơi hụt hẫng. Dù vậy, chỉ cần tìm lại được chứng chỉ kịp thời là được, cô cũng không muốn làm lớn chuyện.

“Trước đây có trường hợp nào bị như thế này chưa?”

Nhân viên gật đầu: “Có rồi. Thường là do nhân viên sơ suất. Nhưng cô yên tâm, nếu chứng chỉ đã được duyệt thì chắc chắn sẽ không mất đâu.”

“Vậy được, nếu tìm thấy thì nhớ báo cho tôi.”

“Cô cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK