Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo Châu cắn chặt môi.

"Người đó là một ông chủ thầu. Ông ta hơn 30 tuổi, từng có vợ nhưng vợ mất rồi. Ông ta còn có một đứa con riêng..."

Tần Chiêu Chiêu bàng hoàng:

"Cái gì? Em mới có mười sáu tuổi! Sao mẹ em có thể làm vậy?"

Bảo Châu bật cười, nhưng nụ cười đầy cay đắng.

"Với bà ấy, em là con gái ruột, nhưng chưa bao giờ quan trọng bằng gia đình cậu."

Cô ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước.

"Chị biết không? Con chó nhà cậu em còn được bà ấy thương hơn cả em."

Lòng Tần Chiêu Chiêu thắt lại.

"Mẹ em đã nhận của ông ta ba ngàn đồng sính lễ. Sau đó, bà ấy quỳ xuống trước mặt em, khóc lóc cầu xin, ép em phải gả đi.

Bà ấy nói... nếu em không đồng ý, bà ấy sẽ chết ngay trước mặt em."

Tần Chiêu Chiêu chết lặng.

Không ai có thể ngờ, một người mẹ lại dùng đến cách này để ép con gái mình lấy chồng.

Tức giận đến run rẩy, cô bật thốt:

"Mẹ em điên rồi sao? Em đưa hết tiền lương mỗi tháng cho bà ấy, vậy mà bà ấy vẫn chưa hài lòng? Sao có thể nhẫn tâm bán rẻ em như thế?"

Bảo Châu im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói:

"Vì tiền. Với bà ấy, tiền quan trọng hơn tất cả. Và ông chủ thầu đó có tiền..."

Cô cười, nụ cười mang theo sự tuyệt vọng đến cùng cực.

"Vậy nên... bà ấy đã bán em đi."

Dưới ánh đèn bệnh viện vàng vọt, đôi mắt sưng đỏ của Bảo Châu vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô. Cô bé cúi đầu, giọng nghẹn lại:

"Em không đồng ý, bảo mẹ đem trả lại tiền."

"Bà ấy nói tiền không còn nữa, cậu em thua cờ bạc một khoản lớn, chủ nợ đã tìm đến tận nhà."

"Nếu không trả thì chúng sẽ lấy căn nhà mới xây của cậu em, cùng với cả một ngón tay của cậu ấy."

Cô bé siết chặt góc chăn, móng tay cắm sâu vào lớp vải mỏng.

"Cậu em tìm đến mẹ, nhờ bà ấy trả nợ giúp. Mẹ không nghĩ nhiều mà đánh chủ ý lên người em. Bà ấy định gả em đi, lấy tiền sính lễ để trả nợ cờ bạc cho cậu."

"Mẹ quỳ xuống trước mặt em, cầu xin em giúp bà ấy. Còn nói người đàn ông đó tuy lớn tuổi nhưng nhà giàu, em lấy ông ta sẽ được sung sướng, không phải lo cơm áo gạo tiền."

Tần Chiêu Chiêu nắm chặt tay cô bé, cảm giác lạnh buốt truyền đến từ đôi bàn tay bé nhỏ đang run rẩy.

"Em không đồng ý. Chẳng biết bà ấy lấy từ đâu ra một chai thuốc trừ sâu, dọa sẽ uống ngay trước mặt em."

"Em không thể nhìn bà ấy làm vậy, dù sao cũng là mẹ em."

Giọng Bảo Châu dần vỡ vụn:

"Bà ấy có thể tàn nhẫn với con gái, nhưng em không thể nhẫn tâm với bà ấy như vậy."

"Em không muốn gả cho người đàn ông đó, cũng không muốn nhìn mẹ chết ngay trước mắt mình."

"Chỉ có chết, em mới được giải thoát."

Cô bé bật khóc nức nở, từng câu từng chữ như lưỡi dao khứa vào lòng người nghe.

"Thật ra trước khi chết, em muốn gặp chị một lần. Chị đã mang đến sự ấm áp, giống như hình ảnh một người mẹ mà em luôn tưởng tượng. Không chỉ giúp em giải quyết những khó khăn trong cuộc sống, lắng nghe em tâm sự những chuyện buồn, mà còn dạy em những đạo lý làm người."

"Từ chị, em cảm nhận được sự quan tâm trước nay chưa từng có."

"Nhưng em không dám gặp chị, vì sợ sau khi gặp rồi, bản thân không đủ can đảm để chết nữa."

Từng chữ cuối cùng bật ra trong tiếng nấc nghẹn.

Tần Chiêu Chiêu cảm giác lồng ngực mình thắt lại, đau đớn đến mức chẳng thốt nổi lời nào. Cô lớn lên trong một gia đình đầy ắp yêu thương, được cha mẹ bao bọc chở che. Cô chưa từng phải đối mặt với một cuộc sống bị ràng buộc bởi sự tuyệt vọng như vậy.

Cô vươn tay ôm lấy Bảo Châu, vỗ nhẹ lên lưng cô bé, giọng trầm ấm:

"Đồ ngốc, vì sao em không nói với chị?"

"Nếu em đã tin tưởng chị, em phải biết rằng chị sẽ không bao giờ để em phải gả cho người đàn ông đó."

Bảo Châu cắn môi, thì thào:

"Em không muốn làm phiền chị. Một khi chị can thiệp, chắc chắn bà ấy sẽ bám riết lấy chị không tha."

"Hiện tại chị đang làm ở bệnh viện quân đội, đó là một nơi rất nghiêm túc. Lỡ bà ấy đến đó làm loạn, sẽ ảnh hưởng không tốt đến chị."

"Em không muốn vì mình mà chị gặp thêm rắc rối."

Tần Chiêu Chiêu khẽ lau nước mắt trên mặt cô bé, mỉm cười:

"Em nghĩ nhiều quá rồi. Mẹ em không dám đến bệnh viện tìm chị đâu."

"Bà ấy vì tiền mà bán con gái mình, chuyện này chẳng phải điều gì vẻ vang."

"Bà ấy biết tính chị. Nếu dám đến gây chuyện, chị nhất định sẽ không để bà ấy yên."

Tần Chiêu Chiêu siết nhẹ tay Bảo Châu, nghiêm túc nói:

"Nếu em muốn rời xa mẹ mình, để bà ấy không còn quấy rầy, thì cũng không phải là không thể."

"Chị có cách khiến bà ấy phải yên phận, từ nay không dám làm phiền em nữa."

Bảo Châu sững người, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc.

"Sao dễ vậy được? Chị cũng gặp mẹ em rồi mà. Bà ấy thuộc dạng người rất khó dây dưa, không thể hù dọa bằng vài ba câu nói được đâu."

Tần Chiêu Chiêu nhướng mày, giọng tự tin:

"Người khác có thể không được, nhưng chị Chiêu Chiêu của em thì chắc chắn làm được."

"Thật không chị?"

"Đương nhiên thật rồi. Em đừng nghĩ ngợi gì nữa, ngủ một giấc đi. Ngày mai dù có phải xin nghỉ, chị cũng sẽ giải quyết chuyện này cho em."

Bảo Châu tò mò:

"Chị Chiêu Chiêu, chị định làm thế nào?"

Tần Chiêu Chiêu ghé sát vào tai cô bé, thì thầm kế hoạch của mình.

Bảo Châu lắng nghe, đôi mắt long lanh ánh lên tia hy vọng. Sau những ngày đen tối ngập tràn nước mắt, cuối cùng cô bé cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Ngoài cửa phòng bệnh, tiếng bước chân khe khẽ vang lên.

Lý Lệ Hoa cùng Lục Trầm mang đồ ăn tới.

Vừa vào phòng, cả hai nhìn thấy Bảo Châu đã khôi phục tinh thần, khác biệt hoàn toàn với trạng thái suy sụp ban sáng.

Cô bé còn mỉm cười chào hỏi, ánh mắt không còn vô hồn, trống rỗng như trước.

Lý Lệ Hoa vui mừng không thôi. Đúng là có Chiêu Chiêu ở bên, mọi chuyện đều có thể được giải quyết.

Bà dịu dàng nói:

"Con vừa rửa dạ dày xong, không ăn được nhiều thứ khác. Thím đã nấu cháo nhừ, rất mềm mịn đấy. Cố ăn một chút cho lại sức, được không?"

Lý Lệ Hoa dịu dàng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc Bảo Châu rồi nói:

"Nếu ngày mai con có thể ăn uống bình thường, thím sẽ nấu thêm món ngon cho con nhé."

Trái tim Bảo Châu dường như được sưởi ấm. Đã lâu lắm rồi cô bé mới cảm nhận được sự quan tâm chân thành như vậy.

"Cảm ơn thím."

"Con bé này, sao lại khách sáo thế chứ? Không được phép khách sáo với thím đâu đấy. Con có ăn được không, hay để thím đút cho con nhé?"

Bảo Châu vội xua tay, cố gắng ngồi dậy tựa lưng vào gối.

"Con tự ăn được mà, không sao đâu ạ."

"Được rồi, tự ăn được thì tốt. Đây, cháo vẫn còn ấm vừa đủ ăn đấy."

Lý Lệ Hoa múc một bát cháo đầy, cẩn thận đặt vào tay Bảo Châu.

Hơi nóng phảng phất bốc lên, mang theo mùi thơm ngọt dịu. Bảo Châu cúi đầu nhìn bát cháo, bề mặt còn một lớp dầu cháo đặc sánh, trông vô cùng hấp dẫn. Cô bé húp một ngụm nhỏ, hương vị thơm ngon khiến tim cô rung động. Đây có lẽ là bát cháo ngon nhất mà cô từng ăn.

Tần Chiêu Chiêu cũng đã đói, liếc mắt nhìn hộp đồ ăn còn có cháo, bánh bao và khoai tây chua cay, cô liền lấy một phần. Một cái bánh bao, một bát cháo kèm với khoai tây, cô ăn hết sạch sẽ.

Sau bữa ăn, mọi người chuẩn bị ra về.

"Bảo Châu, em nghỉ ngơi một chút nhé. Chị tiễn mọi người, lát nữa quay lại chúng ta cùng rửa mặt và đánh răng sau."

Bảo Châu gật đầu: "Vâng, chị cứ đi đi."

Lục Trầm vẫn có chút lo lắng, sợ khi mọi người vừa rời đi, Bảo Châu sẽ lại nghĩ quẩn. Dù sao, cô bé cũng từng làm chuyện dại dột một lần rồi.

Hiểu được suy nghĩ của anh, Tần Chiêu Chiêu dịu dàng trấn an:

"Không sao đâu. Bảo Châu đã suy nghĩ thông suốt, em ấy sẽ không làm chuyện dại dột nữa."

Cô quay lại nhìn Bảo Châu, khẽ cười hỏi: "Có đúng không?"

Bảo Châu thoáng đỏ mặt, cảm thấy có chút xấu hổ. Mọi người đều vì cô mà lo lắng, thậm chí còn mất nhiều thời gian quan tâm, chăm sóc.

"Đúng vậy, em đã nghĩ thông rồi, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa đâu."

Ra khỏi phòng bệnh, Lý Lệ Hoa liền kéo Tần Chiêu Chiêu lại, thấp giọng hỏi:

"Chiêu Chiêu, con đã nói gì với Bảo Châu vậy? Lúc trước con bé như cái xác không hồn, giờ lại tỉnh táo tràn đầy sức sống như thế."

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:

"Con chẳng nói gì nhiều, chỉ giúp em ấy tháo gỡ khúc mắc trong lòng thôi."

Câu trả lời đơn giản này chẳng đủ để Lý Lệ Hoa và Lục Trầm hiểu rõ.

"Khúc mắc gì mà quan trọng vậy? Nói rõ cho mẹ nghe nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK