Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà lão nhìn quanh rồi thở dài:

"Mọi người tản ra đi, không có gì đáng xem nữa đâu."

Đám đông thấy chuyện đến đây đã rõ ràng, không còn gì hấp dẫn nữa, cũng lần lượt rời đi.

Bà lão cúi xuống ôm Đại Nha vào lòng, khẽ vỗ về rồi định quay người rời đi.

Tần Chiêu Chiêu bước lên một bước, chặn trước mặt bà, giọng cô dịu dàng:

"Bà ơi, bà không nhận ra con sao?"

Bà lão khựng lại, ngước lên nhìn kỹ cô. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc của bà thoáng ánh lên chút kinh ngạc, rồi dần dần lộ ra vẻ mừng rỡ.

"Là cháu gái tốt bụng đã tặng chúng tôi thuốc trị cước trên xe buýt đây mà!"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, mỉm cười: "Vâng, là con đây."

Bà lão cũng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút gượng gạo, mang theo cả nỗi buồn. Bà cúi xuống, nhẹ nhàng nói với Đại Nha:

"Đại Nha, con còn nhớ chị này không?"

Cô bé ngước lên, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước nhìn chằm chằm Tần Chiêu Chiêu. Đôi mắt vốn u ám vì tủi thân nay bỗng sáng lên, long lanh một cách kỳ lạ.

Cô bé không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ gầy gò, rụt rè của Đại Nha mà lòng chợt nhói lên. Từ khi làm mẹ, cô càng không chịu nổi khi thấy một đứa trẻ nhỏ như vậy lại phải chịu khổ.

Cô thật sự không hiểu nổi, vì sao một người mẹ có thể đối xử với con mình như thế?

Đứa trẻ bé bỏng thế này, lẽ ra phải được mẹ yêu thương ôm ấp, chở che, chứ không phải là đối xử thiên vị đến tàn nhẫn như vậy.

Tần Chiêu Chiêu cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Nha, giọng dịu dàng:

"Đại Nha ngoan lắm."

Bà lão thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút ngượng ngùng:

"Để cháu cười chê gia đình tôi rồi."

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu: "Sao bố mẹ con bé lại như vậy chứ? Nhìn con bé đáng yêu thế này mà nỡ lòng nào…"

Bà lão lại thở dài, ánh mắt xa xăm:

"Tôi cũng không hiểu nổi. Dù gì nó cũng là con ruột của tụi nó mà… Sao có thể đối xử khác biệt đến vậy?

Khi Đại Nha mới được một tháng, mẹ nó đã bỏ con bé lại cho tôi, vội vàng theo con trai tôi lên thành phố. Không lâu sau, con dâu tôi lại mang thai, rồi sinh ra đứa thứ hai.

Đứa nhỏ ấy thể trạng không tốt, thường xuyên ốm đau, sốt liên miên. Hai vợ chồng nó dồn hết tâm sức chăm lo cho con bé kia, mà hoàn toàn bỏ quên Đại Nha.

Họ để con bé ở lại quê, giao cho tôi nuôi nấng, chẳng hỏi han gì mấy năm trời. Mỗi lần về nhà, cũng chỉ mang theo quần áo cũ của đứa em. Cháu không biết đâu, năm nay Đại Nha đã sáu tuổi rồi mà chưa từng mặc một bộ quần áo mới nào do bố mẹ nó mua.

Đứa trẻ này… thật sự đáng thương."

Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà thở dài.

"Bà không thể nói chuyện với con dâu thì cũng phải nói với con trai mình chứ. Nếu làm lớn chuyện thì sau này biết phải làm sao?"

Bà lão lắc đầu, giọng nói đượm vẻ bất lực:

"Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi. Chuyện hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly thôi.

Từ năm năm tuổi, đứa em của nó đã được đi học. Vậy mà Đại Nha sắp bảy tuổi rồi vẫn chưa ai ngó ngàng gì đến chuyện học hành của con bé cả.

Lần này tôi mang con bé lên đây, cũng chỉ vì việc đó.

Mẹ nó bảo rằng áp lực thành phố lớn quá, không thể nuôi nổi hai đứa con, kêu tôi đưa con bé về quê đi học.

Nhưng cháu nói xem, trường học ở quê sao có thể bằng trên này được? Tôi biết tụi nó muốn bỏ mặc con bé.

Nhưng Đại Nha còn nhỏ quá, nếu tôi không đứng ra đấu tranh cho nó, cứ mang nó về quê như vậy thì cuộc đời con bé coi như hết.

Lỡ một ngày nào đó tôi nhắm mắt xuôi tay, nó sẽ ra sao đây?

Bây giờ con bé còn chưa hiểu chuyện. Nhưng đợi đến khi lớn lên, nó nhất định sẽ oán hận cha mẹ nó.

Đến lúc đó, cái nhà này làm sao mà còn nguyên vẹn được nữa?"

Tần Chiêu Chiêu lặng người.

Người mẹ kia, ngay cả một cây kẹo hồ lô cũng không muốn mua thêm cho con mình. Chỉ một chi tiết nhỏ ấy thôi đã đủ chứng minh cô ta chẳng có chút tình cảm nào với đứa trẻ.

Còn người bố, có lẽ khá hơn một chút. Nhưng chỉ cần nhìn thái độ thờ ơ nãy giờ cũng đủ hiểu, tình cảm anh ta dành cho con bé chẳng nhiều nhặn gì.

Ép hai vợ chồng nhận lại đứa trẻ cũng không có nghĩa là họ sẽ đối xử tốt với nó. Nếu không có bà nội che chở, cuộc sống của Đại Nha cũng chẳng khá hơn.

Tần Chiêu Chiêu chần chừ một lát rồi nhẹ giọng nhắc nhở:

"Con bé ở lại đây, thì bà cũng phải ở lại. Bằng không, nó sẽ không sống yên ổn đâu."

Bà lão khẽ run lên, nhìn Tần Chiêu Chiêu một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu.

"Tôi biết chứ.

Chỉ cần con bé được đi học, có bữa cơm no, như vậy đã tốt hơn rất nhiều so với về quê ăn cháo rau với tôi rồi."

Bà cười khổ, ánh mắt đầy xót xa.

"Dù gì Đại Nha cũng là con ruột. Ở với nhau lâu ngày, tình cảm sẽ dần lớn lên.
Nếu tôi mang con bé về quê, xa cách nhau, thì sau này sẽ chẳng còn chút tình thân nào nữa.
Tôi không muốn nhìn thấy anh chị em ruột mà lại như kẻ thù."

Tần Chiêu Chiêu nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mặt, trong lòng không khỏi thở dài. Bà ấy khổ tâm như vậy, nhưng chuyện gia đình người khác, cô không tiện xen vào quá sâu.
Tuy nhiên, cô thực sự khâm phục tấm lòng của bà.

Cô quay sang nói với Lục Trầm: "Anh đi mua cho Đại Nha một xiên kẹo hồ lô đi."

Lục Trầm đứng bên nãy giờ đã nghe rõ mọi chuyện, không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu: "Được." Sau đó xoay người rời đi.

Người phụ nữ vội vàng đưa tay ngăn lại, xua tay liên tục: "Cô gái ơi, tôi biết cô là người tốt, nhưng thật sự không cần đâu…"

"Bà à, bà đừng khách sáo như vậy. Chỉ là một xiên kẹo hồ lô thôi mà, chẳng đáng là bao. Hôm nay tình cờ gặp nhau, có duyên nên con muốn làm chút gì đó cho con bé."

Người phụ nữ lớn tuổi nhìn cô, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc. Một người dưng qua đường lại sẵn sàng mua kẹo cho cháu mình, trong khi chính cha mẹ nó thì tiếc từng đồng một.

Bà lão nhẹ giọng hỏi: "Cô gái, có thể cho tôi biết tên cô được không?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Dạ, con tên Tần Chiêu Chiêu."

Bà lão khẽ gật gù, ánh mắt có chút hoài niệm: "Tần Chiêu Chiêu, cái tên đẹp thật. Tôi sẽ nhớ mãi cái tên này. Tôi năm nay cũng gần sáu mươi rồi, sống từng này tuổi nhưng chưa gặp được bao nhiêu người tốt bụng như cô. Tôi sẽ cầu xin Quan Âm Bồ Tát phù hộ cho cô."

Tần Chiêu Chiêu lặng người trong giây lát. Người phụ nữ trước mặt này thật đáng thương. Cả đời bà đã trải qua bao nhiêu vất vả, đến tuổi này vẫn còn phải lo nghĩ vì cháu gái.

Cô không phải kiểu người dễ dàng xúc động, cũng không phải thường xuyên giúp đỡ người khác. Nhưng hôm nay, cô thực sự muốn giúp bà.

Không chần chừ, cô lấy ví ra, đếm năm tờ tiền lớn rồi đưa cho bà lão: "Bà à, con không giúp được nhiều, nhưng số tiền này bà cứ cầm lấy, lo liệu trước mắt nhé."

Bà lão giật mình, vội vàng lùi lại, hai tay siết chặt tà áo: "Tôi không thể nhận tiền được, cô mau cất đi."

Năm mươi đồng không phải con số nhỏ. Đối với những người khó khăn như bà, một khoản tiền lớn như vậy có thể giúp ích rất nhiều. Nhưng sắc mặt khó xử của bà lão lại khiến Tần Chiêu Chiêu nhận ra, có lẽ cách cô làm quá thẳng thắn.

Cô chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, con không có ý gì đâu..."

Bà lão, ánh mắt ôn hòa nhưng kiên quyết: "Tôi hiểu mà, cảm ơn tấm lòng của cô. Nhưng cô hãy cất tiền lại đi, ai cũng vất vả mới kiếm được tiền."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK