Lục Trầm gắp một miếng thịt vào bát cô, giọng trầm ấm: "Em phải ăn nhiều vào, dạo này gầy đi đấy."
"Thật không? Em đâu thấy gầy, ngược lại còn chắc khỏe hơn ấy chứ."
Tần Chiêu Chiêu nói thật lòng. Kiếp trước, chủ cũ của cơ thể này vốn lười vận động, nên thân hình có phần tròn trịa. Nhưng từ khi cô làm ở xưởng giày hai tháng nay, cơ thể dần săn chắc hơn, có lẽ giảm đi một ít cân.
Nhưng vừa ăn một miếng, cô chợt thấy buồn nôn. Vị dầu mỡ của cần tây quyện với thịt khiến dạ dày cô cuộn lên khó chịu.
Đặt vội đũa xuống, cô che miệng, chạy ra ngoài.
Vừa tới cửa, cô không kịp nhịn mà nôn khan vài lần. Cơn co thắt trong dạ dày khiến cô mệt mỏi.
Lục Trầm sững người, rồi vội buông bát đũa chạy theo, lo lắng đỡ lấy cô: "Chiêu Chiêu, em sao thế?"
Tần Chiêu Chiêu lau miệng, sắc mặt hơi tái, nhẹ giọng trấn an: "Em không sao, chắc bị cảm lạnh thôi."
"Em vào phòng nghỉ một lát đi, ăn sau cũng được."
Cô gật đầu, nhưng trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Chẳng lẽ… cô mang thai rồi?
Kiếp trước, cô chưa từng kết hôn, cũng không có kinh nghiệm về chuyện này. Dù là bác sĩ nhưng với bản thân mình, cô lại không chắc. Kinh nguyệt của cô chỉ mới trễ hai ngày – chuyện vốn rất bình thường vì chu kỳ của cô chưa bao giờ đều đặn.
Lục Trầm nhẹ nhàng đỡ cô vào phòng, để cô nằm nghỉ trên giường, ánh mắt đầy lo lắng.
"Em nghỉ ngơi một lát, anh đi tìm bác sĩ Dương Khang trong doanh trại đến khám cho em."
Tần Chiêu Chiêu khẽ kéo tay Lục Trầm, mỉm cười dịu dàng:
"Anh đừng lo quá, chỉ là cảm lạnh thôi mà, không có gì nghiêm trọng đâu. Ngày mai là cuối tuần, em được nghỉ, em có thể tự đến Sở Y Vụ khám. Giờ cũng muộn rồi, người ta vừa tan làm mà anh qua gọi thì bất tiện lắm."
Lục Trầm cau mày, giọng đầy lo âu:
"Nhưng nhìn em mệt mỏi thế này, anh không yên tâm."
"Giờ em đỡ nhiều rồi, anh cứ ăn cơm đi, em nghỉ một lát là khỏe. Rót giúp em một cốc nước nóng được không?"
Nghe vậy, Lục Trầm đứng dậy, rót nước nóng rồi đặt lên bàn cạnh giường. Anh ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy đôi tay lạnh buốt của cô, giọng trầm ấm:
"Em khó chịu như vậy, anh không có tâm trạng ăn uống đâu. Anh ở lại với em, đợi khi nào em thấy khá hơn thì mình cùng ăn."
Tần Chiêu Chiêu biết tính anh, một khi đã quyết thì không ai thay đổi được.
Cô muốn nói với anh rằng có thể mình đã mang thai. Lục Trầm đã mong có con từ lâu, cả hai cũng không hề dùng biện pháp tránh thai. Nếu thật sự có thai, anh nhất định sẽ rất vui. Nhưng nếu chỉ là hiểu lầm thì sao? Khi đó, anh sẽ thất vọng lắm.
Nghĩ vậy, cô quyết định im lặng, đợi ngày mai đi khám rồi hẵng nói.
Nằm nghỉ một lát, cảm thấy dễ chịu hơn, Tần Chiêu Chiêu lên tiếng:
"Em đi hâm lại thức ăn nhé, chắc nguội cả rồi."
Lục Trầm lập tức hỏi: "Em thấy đỡ hơn chưa?"
Cô gật đầu: "Em không sao nữa rồi."
Cuối cùng, đôi lông mày cau chặt của Lục Trầm cũng giãn ra.
"Em khỏe lại là tốt rồi. Trời lạnh lắm, em đừng ra ngoài, cứ nghỉ đi. Anh hâm nóng thức ăn rồi gọi em qua ăn."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, đồng ý.
Sau khi hâm lại thức ăn, Lục Trầm gọi cô ra. Vừa bước xuống giường, anh đã ân cần khoác thêm áo cho cô, dịu dàng dặn dò:
"Thời tiết lạnh lắm, mặc thêm áo vào kẻo lại nhiễm lạnh."
Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, cùng anh vào phòng bếp.
Nhưng vừa bước vào, mùi thịt xào cần tây thoang thoảng trong không khí lập tức khiến dạ dày cô quặn lên. Cơn buồn nôn ập đến, cô phải dừng bước, mặt nhăn nhó khó chịu.
Thấy vậy, Lục Trầm vội hỏi: "Em lại thấy khó chịu sao?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, đôi mày nhíu chặt.
Cô không ngờ một món ăn mình từng yêu thích giờ lại khiến cô buồn nôn đến vậy. Nghĩ đến đó, lòng cô càng thêm chắc chắn—có lẽ cô thực sự đã mang thai.
"Sao lại thế? Vừa rồi em còn nói khỏe mà?" Lục Trầm ngạc nhiên.
"Em cũng không biết nữa, nhưng cứ ngửi thấy mùi thịt là buồn nôn."
Lục Trầm bỗng nhớ lại khi chị dâu anh mang thai đứa cháu trai, cũng không thể chịu được mùi thịt và đặc biệt thèm đồ chua. Hồi đó, anh trai anh phải nhờ người mua sơn trà, mơ xanh, quýt cho chị. Chính anh cũng gửi đồ qua vài lần.
Nghĩ đến đây, mắt anh sáng lên.
"Chiêu Chiêu, em có muốn ăn gì chua không?"
Cô ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ ấy, lắc đầu.
Lục Trầm hơi thất vọng nhưng vẫn tiếp tục:
"Lúc chị dâu anh mang thai, cũng hay buồn nôn khi ngửi thấy thịt, lại rất thích đồ chua. Liệu có phải em đang mang thai không?"
Câu hỏi của anh khiến Tần Chiêu Chiêu khựng lại. Cô cũng đã nghĩ đến điều này nhưng chưa dám chắc.
"Em cũng nghi ngờ, nhưng phải đi khám mới biết được. Nếu tìm thầy thuốc Đông y bắt mạch thì sẽ rõ ngay."
"Không nhờ Dương Khang xem thử được à?"
"Anh ấy học Tây y, không biết bắt mạch. Mà thời kỳ đầu mang thai, phương pháp Tây y cũng khó phát hiện."
Lục Trầm gật đầu: "Vậy mai anh đưa em đi khám thầy thuốc Đông y."
Tần Chiêu Chiêu đồng ý.
Trong lòng Lục Trầm tràn đầy xúc động. Nếu cô thực sự mang thai, vậy có nghĩa là anh sắp được làm bố rồi!
Anh đưa cô trở về phòng, cẩn thận luộc hai quả trứng và pha một ly sữa mạch nha để cô ăn, sau đó mới tự đi ăn tối.
Tối hôm đó, khi nằm trên giường, như thường lệ, anh định quàng chân lên người cô, nhưng rồi lại thôi. Anh sợ sẽ lỡ tay đè lên, làm đau con của mình.