Tạ Ái Phương sợ đến mức không dám hé răng. Bà ta run rẩy, cố gắng giữ giọng cầu xin:
"Thưa công an, tôi với Tần Chiêu Chiêu là người một nhà. Tôi là thím ruột của nó! Chỉ là có chút hiềm khích nên lỡ miệng nói mấy câu. Chuyện trong gia đình để tự chúng tôi giải quyết có được không? Đừng để tôi phải vào tù, tôi còn hai đứa con nhỏ, nếu tôi bị bắt thì chúng biết phải làm sao?"
Lý Cường không động lòng, đáp gọn:
"Nếu người bị hại đồng ý hòa giải thì mọi chuyện có thể thu xếp. Nhưng theo như tôi biết, cô ấy không có ý định đó."
Tạ Ái Phương cảm thấy trời đất như sụp đổ. Bà ta thầm nguyền rủa Tần Chiêu Chiêu nhẫn tâm, chỉ vì một chuyện nhỏ mà quyết đẩy bà ta vào đường cùng. Một khi bị giam giữ và có tiền án, cả đời bà ta coi như tiêu. Con cái bà ta rồi sẽ bị ảnh hưởng, gia đình bà ta sẽ phải cúi đầu trước thiên hạ.
Cắn răng chịu đựng nỗi nhục nhã, bà ta lí nhí:
"Tôi… tôi muốn gặp gia đình mình."
Lý Cường gật đầu:
"Chúng tôi sẽ thông báo cho họ."
Tần Thành tan làm lúc sáu giờ chiều nhưng mãi không thấy vợ về nhà. Linh tính có chuyện chẳng lành, ông ta vội vã đến đồn công an hỏi thăm tình hình. Khi nghe tin Tạ Ái Phương đã bị tạm giam vì thừa nhận hành vi vu khống, sắc mặt ông ta tái nhợt.
"Không thể nào… chẳng phải chỉ là vài câu nói thôi sao? Sao lại thành chuyện lớn thế này?"
Viên Đại Sơn đáp thản nhiên:
"Có những câu nói chỉ mang tính đùa giỡn, nhưng có những lời lại đủ để hủy hoại danh dự và cuộc đời của người khác. Nếu cô ta không biết điểm dừng, thì đây là hậu quả."
Tần Thành đờ đẫn bước ra khỏi đồn công an. Lúc này, ông ta mới nhận ra mọi chuyện đã đi quá xa.
Về đến nhà, ông ta kể lại mọi chuyện cho bố mẹ nghe. Trong phòng khách, bà cụ Tần ngồi thẫn thờ, khuôn mặt già nua đượm vẻ âu lo.
"Thật vô dụng! Để vợ tác oai tác quái trong nhà đã đành, giờ còn để nó đi tung tin đồn nhảm trước cổng khu quân đội. Nó không biết thân biết phận, giờ thì hay rồi, bị tống vào đồn công an, làm mất hết mặt mũi nhà họ Tần!" Ông cụ Tần giận dữ quát.
Tần Thành cúi đầu, không dám cãi lại.
"Bố nói thế thì được gì? Giờ quan trọng là phải tìm cách đưa cô ấy ra ngoài."
"Thằng hai nói đúng, giờ không phải lúc đổ lỗi. Chúng ta nên đến nhà thằng cả, con bé Chiêu Chiêu nghe lời bố mẹ. Nếu thằng cả và con dâu nó khuyên nhủ, có khi nó sẽ chịu rút đơn kiện, lúc đó vợ thằng hai mới được thả." Bà cụ Tần trầm giọng.
"Mẹ, con cũng nghĩ vậy. Giờ chắc anh cả với chị dâu đang ở nhà, chúng ta đi ngay thôi. Người duy nhất có thể giúp vợ con chỉ có họ."
Ông cụ Tần vẫn ngẩng đầu, bướng bỉnh: "Muốn đi thì đi, tôi không đi đâu. Mất mặt lắm."
Tần Thành sốt ruột, cố thuyết phục: "Bố, sao bố lại không đi chứ?"
Bà cụ Tần biết tính chồng, kéo tay Tần Thành, nhẹ giọng: "Nhà còn hai đứa nhỏ, cả nhà đi hết thì ai trông các cháu? Để bố con ở nhà trông chúng đi."
Bố không chịu đi, Tần Thành cũng đành chịu. Cuối cùng, ông ta cùng mẹ lên đường.
Lúc này, trời đã tối hẳn, gió lạnh buốt thấu xương.
Tần Thành đạp xe chở bà cụ đến khu gia đình nhà máy dệt, dừng lại trước cửa nhà Tần Trung. Nhìn quanh, cửa sổ các nhà khác đều sáng đèn, chỉ riêng nhà anh cả tối om.
"Chẳng lẽ anh cả không có nhà?"
"Giờ này rồi, không ở nhà thì đi đâu được? Có khi đi ngủ sớm rồi, cũng gần tám giờ rồi còn gì." Bà cụ vừa nói vừa gõ cửa.
Gõ mấy lần mà không thấy động tĩnh gì bên trong.
Bà cụ bắt đầu nghi ngờ: "Hay là cả hai vợ chồng nó đều không có nhà?"
Tần Thành trầm giọng: "Có khi nào họ đoán trước tối nay chúng ta sẽ đến nên cố tình trốn tránh, giả vờ không có nhà?"
Bà cụ nghe xong thấy cũng có lý.
"Vậy cứ gõ tiếp, gọi to lên, để xem chúng nó có trốn được mãi không!"
Nói xong, bà lại tiếp tục gõ cửa, còn lớn tiếng gọi: "Tần Trung! Lý Lệ Hoa! Mở cửa ra!"
Trong đêm yên tĩnh, tiếng gõ cửa và tiếng gọi của bà cụ vang vọng khắp khu nhà, khiến mấy hộ gia đình gần đó cũng phải ló đầu ra xem.
Lúc này, một người phụ nữ tóc xoăn từ trên tầng đi xuống.
Bà cụ Tần nhận ra đó là hàng xóm của Tần Trung, liền hỏi ngay: "Cô có biết họ đi đâu không?"
Người phụ nữ kia thoải mái đáp: "Vừa nãy tan làm, con bé Chiêu Chiêu đến đón bố mẹ nó về nhà ăn cơm. Nó còn nói tối nay không cho bố mẹ về, hai người về đi. Mai tôi gặp sẽ nhắn lại rằng bà có đến tìm họ."
Nghe vậy, bà cụ Tần và Tần Thành lập tức hiểu ra. Rõ ràng Tần Chiêu Chiêu đã đoán trước việc này nên cố ý đón bố mẹ về, tránh để họ bị ép phải can thiệp vào chuyện của Tạ Ái Phương.
Bà cụ Tần miễn cưỡng cười: "Vậy à? Cảm ơn cô đã báo tin."
"Không có gì." Người phụ nữ tóc xoăn nói xong thì quay người lên lầu.
Bà cụ Tần nhìn sang con trai, hạ giọng hỏi: "Giờ làm sao đây?"
"Làm sao nữa? Đến khu nhà quân đội tìm họ thôi!" Giọng bà cụ đầy tức tối.
Tần Thành có phần do dự: "Giờ muộn thế này rồi, nếu họ không chịu gặp, chúng ta sẽ không vào được đâu."
Bà cụ bực bội lườm con: "Không thử thì sao biết có vào được hay không? Con bé Chiêu Chiêu đưa bố mẹ về nhà nó, rõ ràng là cố tình để chúng ta không tìm được họ. Nó muốn nhắn nhủ rằng, nếu muốn nói chuyện, thì phải tìm đến tận nhà nó."
Tần Thành vẫn chưa hiểu: "Sao mẹ chắc chắn thế?"
Bà cụ bĩu môi: "Nghĩ là biết thôi!"
Bà sống từng ấy năm, sao không nhìn ra được chứ? Con trai cả là người giỏi giang, từ bé đã khiến bố mẹ yên tâm. Ngay cả chuyện lập gia đình cũng tự lo liệu, công việc cũng tự tìm, không cần ai hỗ trợ. Điều duy nhất khiến vợ chồng bà bất mãn chính là việc nó chỉ sinh được một đứa con gái, không chịu sinh thêm.
Ngược lại, Tần Thành từ nhỏ đã yếu đuối, ít nói, nhút nhát, luôn sống nội tâm. Từ chuyện công việc đến hôn nhân, ông bà đều phải lo hết. Vị trí công việc hiện tại của Tần Thành cũng là kế thừa từ khi ông cụ Tần về hưu, ngay cả chuyện cưới vợ cũng là nhờ bố mẹ sắp xếp.
Nhìn con trai còn chưa hiểu đầu đuôi, bà cụ chỉ biết thở dài: "Muộn rồi, đi nhanh thôi!"