Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng an ninh, cuộc thẩm vấn diễn ra nhanh chóng.

Hóa ra, gã là một tên trộm chuyên nghiệp, chuyên hoạt động trên các chuyến tàu hỏa. Hắn thường nhắm mục tiêu ngay từ nhà ga, bí mật theo dõi "con mồi", đợi thời cơ thích hợp rồi ra tay. Lấy được đồ, hắn sẽ nhanh chóng xuống tàu ở ga tiếp theo, tìm mục tiêu mới trên chuyến khác. Nhờ phương thức này mà hắn đã trót lọt nhiều lần, hầu như không để lại dấu vết.

Lần này, hắn nhắm vào mẹ con Dương Cúc vì cảm thấy họ có vẻ không phải người bình thường. Mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng phong thái của Dương Cúc khiến hắn nghĩ cô không phải người nghèo khó. Đặc biệt, khi nghe cô dặn con trai không được ngồi lên vali vì bên trong có thứ rất quan trọng, hắn càng chắc chắn trong đó có đồ giá trị.

Suốt cả đêm hắn không tìm được cơ hội, đến sáng mới lợi dụng lúc Dương Cúc vào nhà vệ sinh để lẻn vào khoang giường nằm, lấy trộm chiếc vali rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh thay đồ, định xóa dấu vết. Không ngờ chưa kịp mở vali xem xét thì đã bị phát hiện.

Ban đầu, hắn định bỏ vali lại rồi chuồn đi, nhưng lòng tham đã khiến hắn nghĩ rằng vẫn có cơ hội lừa qua được. Kết quả, chưa kịp rời khỏi tàu thì đã bị tóm gọn.

Sau khi xác minh, nhân viên tàu lập tức bàn giao hắn cho cảnh sát ở ga kế tiếp.

Khi trở về khoang giường nằm, Dương Cúc run rẩy ôm chặt chiếc vali vào lòng. Cô nhìn Lục Trầm, nước mắt tràn ra, giọng nghẹn ngào:

"Cảm ơn anh! Nếu hôm nay không có anh giúp, tôi thật sự không biết phải làm sao... Nếu mất đi tro cốt của chồng, tôi không chỉ không thể tha thứ cho bản thân, mà còn chẳng biết phải nói gì với bố mẹ anh ấy..."

Lục Trầm nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng có chút nặng nề. Một người phụ nữ yếu đuối, mang theo tro cốt chồng về quê, lại gặp phải chuyện như vậy.

Anh vỗ nhẹ lên vai cô, giọng trầm thấp:

"Không sao rồi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giữ gìn sức khỏe, còn chặng đường dài phía trước, cô nhất định phải kiên cường."

Dương Cúc cắn môi gật đầu, ôm con trai vào lòng, cố nén tiếng nấc.
 

Tiếng còi tàu lại vang lên, hòa cùng tiếng bánh xe lăn “keng keng” trên đường ray, kéo con tàu tiếp tục hành trình. Mọi thứ dần trở lại yên bình, như thể những biến cố trước đó chưa từng xảy ra.

Hôm qua, Lục Trầm nhận được một gói thịt bò khô từ một người đồng đội. Sáng nay, anh ăn hai chiếc bánh bao to mà đứa bé Quách Khánh Khánh đưa cho.

Đến trưa, nhân viên bán hàng đẩy xe đi mời cơm hộp. Lục Trầm chủ động mua ba suất, cùng ăn với mẹ con Dương Cúc.

Suốt hai ngày rưỡi trên tàu, Quách Khánh Khánh đã dần trở nên thân thiết với anh.

Sáng ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, khoảng mười giờ rưỡi, tàu vào ga đúng giờ. Hành khách lục tục kéo hành lý xuống.

Tần Chiêu Chiêu cùng bố chồng – Lục Quốc An – đã có mặt tại sân ga từ sớm.

Cửa toa mở ra, dòng người từ trong túa ra ngoài.

Lục Trầm cùng mẹ con Dương Cúc hòa vào dòng người ấy, chậm rãi tiến về phía cửa ra.

Tần Chiêu Chiêu đứng cạnh bố chồng, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đột nhiên, cô khẽ giật mình, giọng có chút kinh ngạc:

“Bố, bố có thấy không? Lục Trầm đang bế một đứa bé kìa!”

Lục Quốc An cũng nheo mắt nhìn theo, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên:

“Bố có nhìn nhầm không? Nó mà lại đi bế trẻ con sao?”

“Bố không nhìn nhầm đâu.”

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày. Cô chưa từng thấy người phụ nữ đang đi bên cạnh Lục Trầm.

“Sao nó lại bế đứa trẻ đó?” Lục Quốc An thắc mắc.

“Con cũng không biết… Đợi anh ấy qua rồi hỏi là rõ thôi.”

Lúc này, Lục Trầm cũng đã nhìn thấy hai người họ. Nhìn thấy bố và người yêu mà anh ngày nhớ đêm mong, khóe môi bất giác cong lên, ánh mắt ánh lên niềm vui.

“Bố! Chiêu Chiêu!”

Anh vẫy tay chào, sau đó nhanh chân bước đến.

Vừa đến gần, anh đặt Quách Khánh Khánh xuống đất, rồi lần lượt ôm lấy bố và Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhưng cô vẫn không nén nổi tò mò, hỏi:

“Anh, đây là…?”

Không đợi Lục Trầm trả lời, Dương Cúc đã kéo con trai mình đến, lễ phép giới thiệu:

“Chúng tôi quen nhau trên tàu. Anh Lục đã giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều.”

Cô cúi xuống, dịu dàng nói với con trai:

“Khánh Khánh, chào cô đi con.”

Quách Khánh Khánh ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn Tần Chiêu Chiêu. Cậu bé chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.

Bàn tay nhỏ bé kéo kéo góc áo mẹ, sau đó lễ phép nói:

“Chào cô! Con là Quách Khánh Khánh. Cô đẹp quá, cô là người đẹp nhất con từng gặp!”

Lời nói ngây thơ nhưng cực kỳ dễ nghe. Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà bật cười, cảm thấy cậu bé này thật lanh lợi.

“Miệng cậu bé này ngọt ghê, đáng yêu quá.”

Quách Khánh Khánh lại nhìn về phía Lục Quốc An, lễ phép cúi đầu:

“Con chào ông ạ!”

Lục Quốc An cười lớn, gật đầu khen ngợi:

“Thằng bé này tương lai nhất định có tiền đồ!”

Lục Trầm nhìn sang Dương Cúc, hỏi:

“Người nhà cô chưa tới à?”

Dương Cúc khẽ lắc đầu:

“Chắc cũng sắp đến rồi.”

Tần Chiêu Chiêu nhìn hai mẹ con cô, rồi đề nghị:

“Trời khá lạnh, nếu không ngại thì đi chung xe với bọn tôi đi. Tôi đưa mẹ con cô về.”

Dương Cúc lập tức từ chối. Cô biết người ta có ý tốt, nhưng thứ cô mang theo không phải là đồ vật bình thường, mà là tro cốt của chồng. Trong quan niệm dân gian, mang tro cốt đi nhờ xe của người khác là điều cấm kỵ.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Không cần đâu, người nhà tôi nói sẽ tới đón. Tôi đợi một chút là được, cảm ơn cô.”

Vừa dứt lời, cô nhìn ra xa, thấy một nhóm người đang tiến lại gần. Cô khẽ reo lên:

“Họ đến rồi.”

Tần Chiêu Chiêu, Lục Trầm và Lục Quốc An đều quay đầu nhìn theo.

Lục Trầm gật đầu:

“Người nhà cô đến rồi, vậy chúng tôi đi trước đây.”

Bất chợt, Quách Khánh Khánh níu lấy tay anh, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ lưu luyến:

“Chú Lục… Sau này con còn gặp lại chú nữa không?”

Lục Trầm khẽ cười, cúi xuống xoa đầu cậu bé:

“Đương nhiên là có rồi.”

Anh đứng dậy, nhìn sang Dương Cúc, nghiêm túc nói:

“Đến ngày đưa tiễn, nhớ gọi cho tôi. Tôi muốn tiễn anh ấy một đoạn.”

Dương Cúc nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe. Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tần Chiêu Chiêu và Lục Quốc An không hiểu hai người họ đang nói gì, nhưng cũng không hỏi nhiều. Họ lên xe, rời đi.

Trên đường về nhà, Tần Chiêu Chiêu im lặng một lúc, rồi không kìm được mà lên tiếng:

“Anh… Chuyện của hai mẹ con họ là thế nào vậy?”

Lục Trầm nghe xong, im lặng một chút rồi khẽ thở dài. Giọng anh trầm xuống, mang theo chút nặng nề:

“Dương Cúc là vợ của một quân nhân. Chồng cô ấy đã hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ trong quân đội.

Cô ấy đưa tro cốt của chồng về quê để an táng. Nhưng trên tàu, có một tên trộm đã để ý đến chiếc vali của cô ấy. Hắn tưởng bên trong có đồ vật giá trị nên bám theo.

Nhân lúc cô ấy sơ ý, hắn lấy đi chiếc vali đựng tro cốt của chồng cô ấy.

Anh đã giúp cô ấy bắt được tên trộm, lấy lại chiếc vali.”

Tần Chiêu Chiêu khẽ sững người. Cô không ngờ đằng sau đó lại là một câu chuyện như vậy.

Lục Trầm nói tiếp:

“Nhà cô ấy ở Hải Thị. Anh chưa từng quen biết chồng cô ấy, nhưng bọn anh đều là lính. Chồng cô ấy hiến thân vì tổ quốc khi còn trẻ. Là một người lính, anh có trách nhiệm đảm bảo mẹ con cô ấy và tro cốt của chồng được trở về Hải Thị an toàn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK