Nhưng chỉ đọc sách thì không đủ để làm bác sĩ, phải có bằng cấp mới được.
Lục Phi trước đây là học sinh cấp ba, tự học để thi đại học. Nhưng Tần Chiêu Chiêu thì mới học đến lớp bảy, lớp tám còn chưa học xong. Nếu tự học để thi đại học, e rằng sẽ rất khó khăn.
Nghĩ đến đây, Dư Hoa nắm tay con dâu, cười nói:
"Chiêu Chiêu, mẹ sẽ đăng ký cho con học trường bổ túc ban đêm. Học ba năm, sau đó thi vào ngành y ở đại học, thế là có thể trở thành bác sĩ rồi!"
Tần Chiêu Chiêu chưa từng có ý định học đại học.
Với vốn hiểu biết sâu rộng về đông y, cô không muốn mất thời gian quay lại từ đầu để học những kiến thức mình đã nắm rõ. Tây y cũng không phải lĩnh vực cô hứng thú, dù cô đã có một số hiểu biết nhất định. Cô không có ý định làm việc trong bệnh viện, mà muốn mở phòng khám đông y riêng, chỉ cần thi lấy chứng chỉ hành nghề là đủ. So với việc hao tốn mấy năm trời trên giảng đường, cô thà dành thời gian đó cho gia đình và con cái.
“Mẹ ơi, làm bác sĩ đâu nhất thiết phải học đại học. Con thích đông y, chỉ cần tích lũy đủ kiến thức rồi thi lấy chứng chỉ hành nghề là có thể mở phòng khám. Con cũng tìm hiểu rồi, bây giờ các trường y chủ yếu dạy tây y, chẳng có chuyên ngành đông y đâu. Mà con cũng không quá hứng thú với tây y.”
Dư Hoa chưa từng nghiên cứu sâu về lĩnh vực này, nhưng trong suy nghĩ của bà, làm bác sĩ là chuyện không hề đơn giản. Tần Chiêu Chiêu nói cứ như chỉ cần đọc vài cuốn sách là có thể lấy chứng chỉ, nghe hơi viển vông. Thế nhưng, nhìn cô con dâu nghiêm túc bày tỏ quan điểm, bà cũng không muốn dội gáo nước lạnh vào sự nhiệt huyết đó. Dù sao thì, nếu không làm được, ở nhà cũng chẳng đến mức thiếu miếng ăn. Có một việc để theo đuổi, chí ít cũng không thấy đời nhạt nhẽo.
“Được rồi, con thích gì thì cứ làm. Mẹ ủng hộ con.”
Tần Chiêu Chiêu thấy lòng ấm áp lạ thường. Có thể gặp được một người mẹ chồng tốt như vậy, cô thực sự cảm kích ông trời đã ưu ái mình.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã luôn đối tốt với con.”
Dư Hoa mỉm cười, đặt cuốn sách xuống, giọng dịu dàng:
“Con bé ngốc này, con bây giờ là người một nhà, là vợ của con trai mẹ, là mẹ của cháu nội mẹ. Mẹ đối xử tốt với con chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Đừng lúc nào cũng cảm ơn mẹ như thế, mẹ không thích nghe đâu.”
“Vậy sau này con sẽ nghe lời mẹ.”
Dư Hoa ngồi xuống cạnh cô, khẽ hỏi:
“Chiêu Chiêu, dạo này con thấy anh trai có gì lạ không?”
Tần Chiêu Chiêu hơi ngẩn ra. Cả nhà sống chung nhưng phần lớn thời gian cô chỉ vùi đầu vào sách vở, thật sự không để ý nhiều đến Lục Phi. Nghe bà hỏi vậy, cô mới bắt đầu suy nghĩ.
“Con không thấy anh ấy có gì khác thường cả. Anh ấy sao vậy mẹ?”
“Mẹ cũng không biết có phải do mẹ nghĩ nhiều không, nhưng mẹ cứ thấy nó buồn buồn, hình như có tâm sự gì đó.”
Ngẫm lại, dường như đúng là như thế. Từ sau khi ly hôn, Lục Phi đã thoải mái hơn rất nhiều, lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Những buổi tối cả nhà thường quây quần trên sofa trò chuyện, không khí rất náo nhiệt. Vậy mà dạo gần đây, anh ta chỉ chơi với bọn trẻ một lát rồi về phòng từ sớm.
“Đợi anh ấy về, mẹ hỏi thử xem. Cứ ngồi đây đoán già đoán non cũng chẳng giải quyết được gì.”
“Mẹ hỏi rồi, nhưng nó bảo không có gì. Nhưng mà nó là con mẹ, mẹ chỉ cần nhìn thôi là biết ngay có chuyện hay không. Chắc chắn có gì đó mà nó không muốn nói.”
Tần Chiêu Chiêu bật cười, bà vẫn cứ xem Lục Phi như trẻ con.
“Anh ấy trưởng thành rồi mẹ ạ. Nếu không nói thì chắc là có lý do. Không muốn nói thì có lẽ anh ấy tự giải quyết được thôi.”
“Hy vọng là vậy.”
…
Cuối tuần, Tần Chiêu Chiêu về thăm nhà mẹ đẻ.
Nhà chồng và nhà mẹ cô cách nhau không xa, chỉ cần ngồi xe buýt chưa đầy hai mươi phút là tới. Vì bố mẹ đều đi làm nên cô thường chọn cuối tuần để ghé thăm.
Xe buýt vào đến trung tâm thành phố, cô xuống xe mua ít trái cây, tiện thể mua thêm ít kẹo. Từ đó đi bộ chưa đầy nửa cây số là đến khu tập thể nhà máy dệt, nơi bố mẹ cô sinh sống.
Hôm nay là cuối tuần, bọn trẻ không phải đi học, người lớn cũng không bận rộn đi làm, cả khu nhộn nhịp hẳn lên.
Tần Chiêu Chiêu đi qua những dãy nhà quen thuộc, gặp người quen thì chào hỏi, thấy bọn trẻ thì chia cho mỗi đứa vài viên kẹo. Mấy đứa nhỏ trong khu này rất thích cô, bởi lần nào cô về cũng có kẹo cho chúng.
Đi ngang qua nhà trưởng phòng Tôn, cô thấy ông ta đang ngồi trước cửa, tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt trầm tư khó hiểu.
Vừa thấy Tần Chiêu Chiêu, mắt ông Tôn sáng lên. Ông vội vàng dụi điếu thuốc, bước tới với vẻ mặt đầy khẩn thiết.
"Chiêu Chiêu, chú có chuyện muốn nhờ con giúp!"
Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên trước thái độ của ông, nhưng vẫn lịch sự hỏi:
"Chuyện gì vậy chú?"
Ông Tôn hạ giọng, như sợ ai đó nghe thấy:
"Con biết trong khu nhà gia đình quân nhân có bao nhiêu thủ trưởng không?"
Câu hỏi này khiến Tần Chiêu Chiêu ngớ người. Cô hoàn toàn không ngờ ông lại hỏi chuyện này. Những vấn đề liên quan đến quân khu vốn rất bảo mật, dù cô sống trong khu nhà cũng không nắm rõ nội tình bên trong.
"Chú ơi, không phải con không muốn nói, mà thực sự con rất ít khi để ý. Con cũng chẳng mấy khi ra ngoài, nên không rõ tình hình trong khu nhà lắm. Chú có chuyện gì cứ nói thẳng xem con có thể giúp được không?"
Ông Tôn thở dài, trầm ngâm giây lát rồi nói:
"Con còn nhớ chuyện trước đây Đại Quân nhà chú có người yêu không? Cách đây một tuần, nó đến nói muốn hủy hôn. Nó bảo đã quen một người đàn ông trong khu nhà gia đình quân nhân, làm việc trong chính phủ.
Nó nói thẳng với bọn chú: Nếu không đồng ý hủy hôn, nó sẽ không khách sáo. Tiền sính lễ cũng không trả lại. Nó bảo Đại Quân đã ngủ với nó, số tiền ấy coi như bồi thường. Nếu gia đình chú không chịu, nó sẽ kiện Đại Quân tội cưỡng hiếp!