Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Trầm khẽ gật đầu: "Vậy cũng tốt. Mai mẹ con cứ về bên ngoại trước, hôm sau chúng ta sẽ qua thăm Lục Dao cũng không muộn."

Tần Chiêu Chiêu thấy đi sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau là mấy. Hàng tuần cô đều về nhà mẹ một lần, hai nhà lại ở gần nhau, ngày cuối năm về cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, Lục Trầm và Lục Dao là anh em thân thiết. Lần này cô ấy sinh con, anh lại không kịp về, bây giờ ghé thăm cũng là chuyện bình thường.

"Không sao đâu mẹ. Từ lúc Lục Dao sinh con đến giờ, con cũng chưa qua. Ngày mai con sẽ cùng Lục Trầm đến thăm em ấy."

Dư Hoa nghe vậy thì gật đầu, cũng không phản đối nữa.

"Được rồi, con thấy ổn thì cứ làm vậy. Mẹ và bố đã bàn rồi, qua Tết cả nhà sẽ đến chúc Tết nhà An Hoa, ngày mai không đi cùng các con được."

"Vâng ạ. Ngày mai vợ chồng con qua nhà Lục Dao, hôm sau sẽ về nhà mẹ để đưa lễ Tết."

Cả nhà ngồi trò chuyện thêm một lúc lâu. Lục Trầm còn đấu cờ với bố, kết quả anh thua liền mấy ván.

Lục Quốc An thừa biết con trai cố tình nhường mình, nhưng ông không vạch trần mà chỉ cười hài lòng. Niềm vui chiến thắng khiến ông phấn chấn hẳn lên.

Hứa An Hoa ở lại đến tận hai giờ chiều mới về.

Sau đó, vợ chồng Lục Trầm chuẩn bị đến trung tâm thương mại Nhân Dân Ngọc Sơn mua chút quà cáp.

Tần Chiêu Chiêu vốn không định qua nhà Lục Dao vào đầu năm, nên chưa chuẩn bị gì. Giờ Lục Trầm muốn đi sớm, hai người đành tranh thủ mua ít quà cho mẹ con cô ấy.

Vừa đến trung tâm thương mại, cảnh tượng náo nhiệt trước mắt khiến cả hai không khỏi ngạc nhiên.

"Quả nhiên mỗi dịp lễ Tết, nơi này lúc nào cũng đông đúc nhất." Lục Trầm cảm thán.

"Không chỉ lễ Tết đâu, ngày thường cũng rất đông. Đi nào, chúng ta vào xem thử."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười khoác tay chồng, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.

Khắp nơi đều là những gương mặt hân hoan. Người lớn, trẻ con ai cũng diện đồ mới, trong tay cầm túi to túi nhỏ, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Nhìn cảnh tượng ấy, Tần Chiêu Chiêu chợt xúc động. Dù cuộc sống hiện tại còn nhiều thiếu thốn, nhưng con người vẫn tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Lục Trầm thấy cô bỗng nhiên cười tủm tỉm, liền hỏi: "Thấy gì mà vui thế?"

Tần Chiêu Chiêu chỉ về phía trước, nơi có một cặp vợ chồng già tóc đã bạc nhưng vẫn tay trong tay bước đi chậm rãi.

"Em muốn chúng ta cũng như họ, có thể nắm tay nhau đi đến cuối đời."

Lục Trầm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, siết chặt bàn tay đang khoác trên tay mình: "Chúng ta nhất định sẽ như vậy."

Câu nói của anh khiến Tần Chiêu Chiêu vô cùng hài lòng.

Hai người lên tầng hai, chọn mua sữa dê, bột mạch nha, bánh trứng, bánh đào, đồ hộp các loại. Lục Trầm còn mua thêm hai chai rượu Ngũ Lương Dịch và một bao thuốc lá có đầu lọc.

"Bố của An Hoa thích uống rượu, hút thuốc." Anh giải thích.

Tần Chiêu Chiêu nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay chồng, gật đầu: "Vậy chắc đủ rồi."

"Ừ, thôi về thôi."

"Khoan đã, để anh để đồ vào xe rồi lên mua thêm chút quà cho bố mẹ em."

Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Bố mẹ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, không cần mua thêm đâu."

"Khác mà. Đây là tấm lòng của anh."

Nói xong, Lục Trầm xoay người chen vào dòng người đông đúc.

Tần Chiêu Chiêu đứng chờ ở chân cầu thang, đưa mắt quan sát xung quanh.

Bỗng nhiên, một lực va chạm từ phía sau khiến cô loạng choạng.

Cùng lúc đó, tiếng trẻ con khóc ré lên.

Cô quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng trong chiếc áo khoác dạ, trên tay ôm một bé gái chừng bốn, năm tuổi.

Bé con mặc áo bông đỏ tươi, đội chiếc mũ len cùng màu, trông vô cùng đáng yêu. Trong tay bé còn cầm một xiên kẹo hồ lô, nước mắt lưng tròng, có vẻ vừa bị đau.

Bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông đeo kính gọng đen, trông giống như giáo viên hoặc nhân viên văn phòng.

Người va phải Tần Chiêu Chiêu lại là một cô bé gầy gò, mặc chiếc áo bông hoa đỏ đã cũ. Dù được giặt sạch sẽ nhưng màu vải đã bạc đi nhiều.

Tóc cô bé cắt ngắn ngang vai, gương mặt ửng đỏ vì gió lạnh, bàn tay nhỏ nhắn nứt nẻ. Đôi chân mang đôi giày bông cũ, có lẽ là hàng thủ công. Cú va chạm khiến cô bé ngã ngồi xuống đất, hai mắt đỏ hoe, miệng khẽ nấc lên những tiếng khóc thút thít.

Ngay lập tức, một bà lão hơn năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị theo kiểu nông thôn vội chạy tới, cúi xuống đỡ cô bé dậy. Vừa vỗ về đứa trẻ, bà vừa nhìn người phụ nữ trẻ kia trách móc:

"Con bé còn nhỏ như thế này, sao con có thể nhẫn tâm đến vậy?"

Người phụ nữ trẻ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự không vui:

"Nó nhỏ mà không biết điều. Thấy em gái muốn ăn kẹo hồ lô cũng đòi ăn theo. Không mua cho nó thì cứ lải nhải mãi! Con nói thật, mẹ xem mình đã nuông chiều nó thành cái gì rồi? Chỉ toàn tật xấu!"

Giọng bà lão nghẹn lại, đầy phẫn nộ:

"Con nói thế mà nghe được à? Con mua cho đứa út, vậy sao không thể mua thêm một cái cho con bé? Nó cũng chỉ mới sáu tuổi thôi! Làm mẹ mà bất công đến thế sao?"

Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng nhiều, người đi đường tò mò đứng lại theo dõi.

Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu cũng tưởng đây chỉ là một vụ va chạm bình thường, không ngờ sau khi nghe đối thoại giữa hai người, cô bỗng vỡ lẽ.

Thì ra đứa bé bị bỏ rơi kia cũng là con gái ruột của người phụ nữ này.

Chẳng trách cô bé chỉ dám đứng lặng, đôi mắt ầng ậng nước, vừa sợ hãi vừa tủi thân.

Người xung quanh dần hiểu ra câu chuyện, có người khe khẽ lắc đầu, có người nhỏ giọng chỉ trích.

"Đúng là thiên vị quá đáng!"

"Đều là con mình sinh ra, vậy mà đối xử khác biệt như thế..."

Bị ánh mắt của đám đông nhìn chằm chằm, người phụ nữ trẻ thoáng đỏ mặt vì xấu hổ. Cô ta huých nhẹ cùi chỏ vào người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh, giọng bực bội:

"Đã bảo mua thêm một cái nữa, anh cứ nhất quyết chỉ mua một cái. Bây giờ thì hay rồi, để người ta cười nhạo mình đấy. Anh mãn nguyện chưa?"

Người đàn ông cau mày, nét mặt khó chịu. Những lời bàn tán xung quanh khiến anh ta bực bội ra mặt.

Nhưng chưa đợi anh ta lên tiếng, người phụ nữ trẻ đã quay sang mẹ chồng, cố làm dịu tình hình:

"Mẹ, mẹ đừng giận. Con sẽ đưa Đại Nha đi mua thêm một cái ngay bây giờ."

Nghe đến cái tên "Đại Nha", Tần Chiêu Chiêu lập tức nhớ ra.

Hóa ra là họ! Không trách được cô cứ thấy quen mắt.

Chính là hai bà cháu mà cô từng gặp trên xe buýt lần trước. Khi ấy, đôi tay và khuôn mặt Đại Nha nứt nẻ vì giá rét, cô đã đưa cho hai bà cháu một hộp kem trị nẻ. Bây giờ, vết nứt trên mặt cô bé đã mờ đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn mang theo sự cam chịu và cô đơn.

Tần Chiêu Chiêu không ngờ lại gặp họ ở đây.

Người đàn ông đeo kính hắng giọng, cố gắng kéo cô bé đứng bên cạnh bà lão đi. Nhưng bàn tay vừa vươn ra đã bị bà lão gạt phắt đi.

Giọng bà run lên vì giận:

"Con như thế mà cũng gọi là cha à?"

"Mẹ đừng làm ầm lên nữa! Mất mặt quá!" Người đàn ông mất kiên nhẫn, giọng điệu gắt gỏng. "Con đã nói sẽ mua cái khác cho nó rồi, mẹ còn không chịu thì rốt cuộc muốn thế nào đây?"

Bà lão nhìn con trai mình, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên nỗi thất vọng khôn cùng.

"Mẹ không sợ mất mặt! Nếu có mất mặt thì cũng là do vợ chồng con thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK