• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thực ra, anh không muốn em đi làm đâu. Anh chỉ muốn em ở nhà, để mỗi khi anh về là thấy em.” Lục Trầm nhẹ giọng nói, trong mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy.

Nghe vậy, lòng Tần Chiêu Chiêu chợt ấm áp. Cô khẽ cười, chậm rãi đáp: “Chẳng phải anh nói muốn sống với em cả đời sao? Cả đời dài lắm, anh không thể cứ để em không làm gì cả và ở nhà mãi được.”

Khóe môi Lục Trầm khẽ cong lên. Ý cô là… cô cũng muốn ở bên anh cả đời sao?

“Anh biết rồi.” Anh khẽ gật đầu, giọng trầm ấm, “Anh chỉ là không muốn em phải chịu khổ thôi.”

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy xúc động trước sự quan tâm của anh. Bây giờ anh đã biết lo lắng cho cô rồi.

“Không sao đâu, coi như là rèn luyện bản thân thôi.”

“Được rồi, nếu không làm được thì đừng cố quá.”

Tần Chiêu Chiêu không phải kiểu người bỏ cuộc giữa chừng. Một khi đã quyết định làm gì, cô sẽ cố gắng làm thật tốt. Nếu không muốn, cô đã chẳng bắt đầu ngay từ đầu.

Bữa cơm hôm đó, Lục Trầm ăn đến ba cái bánh, hai bát cháo, còn ăn cả món rau diếp cá mà trước đây anh chưa từng động đũa đến.

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh ăn ngon lành, cũng vui vẻ ăn cùng.

Trương Mỹ Phượng mang sang tám cái bánh, giờ chỉ còn lại bốn cái, đủ để ăn thêm một bữa nữa.

Ăn xong, Lục Trầm không để cô đụng tay vào việc dọn dẹp, chỉ bảo cô nghỉ ngơi, còn anh tự mình đi rửa bát, thu dọn mọi thứ.

Tần Chiêu Chiêu cũng không tranh với anh. Việc nhà cùng làm cũng là một cách để vun đắp tình cảm vợ chồng.

Buổi trưa, khi ánh nắng gay gắt nhất, cô ra ngoài lật kỷ tử cho chúng khô đều. Xong xuôi, cô mang quần áo đã phơi khô vào nhà, rồi ngồi trên mép giường, cẩn thận gấp từng chiếc một.

Lúc này, Lục Trầm cũng bước vào.

Anh đứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn cô, khóe môi mang theo ý cười.

Tần Chiêu Chiêu ngước lên, thấy anh đang nhìn mình chăm chú, liền hỏi: “Sao anh lại nhìn em như thế?”

Lục Trầm không trả lời ngay mà đi đến, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt đầy yêu thương: “Em là vợ anh, chẳng lẽ anh không được nhìn?”

Tần Chiêu Chiêu liếc anh một cái, cố tình làm mặt nghiêm: “Không được nhìn.”

Nói xong, cô đứng dậy, định ôm đống quần áo đi chỗ khác.

Không ngờ Lục Trầm lại bất ngờ vươn tay kéo cô lại.

Tần Chiêu Chiêu mất thăng bằng, khẽ kêu lên một tiếng, vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh. Cô ngồi ngay lên đùi anh, cả người rơi vào vòng tay anh mà chưa kịp phản ứng.

Lục Trầm cười nhẹ, ôm chặt eo cô.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt mình.

Hai ánh mắt giao nhau, không gian dường như trở nên yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng.

Rồi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

Cả người Tần Chiêu Chiêu như bị một dòng điện chạy qua, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

Mãi đến khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô mới bừng tỉnh, lập tức buông tay khỏi cổ anh, trừng mắt: “Anh vi phạm thỏa thuận rồi!”

Lục Trầm nhướng mày, thản nhiên cãi lại: “Anh có đâu? Em chỉ bảo anh không được leo lên giường em giữa đêm, không được ngủ mà không mặc quần áo. Đâu có nói là anh không được hôn em?”

Tần Chiêu Chiêu sững lại, suy nghĩ một lúc. Hình như… đúng là trong thỏa thuận của cô chỉ có hai điều đó thật.

“Vậy thì bây giờ thêm vào!” Cô nhanh chóng phản bác, “Anh không được nhân lúc em không chú ý mà hôn em. Trước khi em đồng ý, anh không được quyến rũ em.”

Lục Trầm bật cười vì vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Được rồi, anh hứa.”

Hứa thì hứa, nhưng có làm theo hay không lại là chuyện khác.

Thấy anh vẫn không chịu buông tay, Tần Chiêu Chiêu nhíu mày: “Anh đã hứa rồi, sao còn không buông?”

Lục Trầm tỏ vẻ vô tội, nhưng cuối cùng vẫn thả cô ra.

Tần Chiêu Chiêu đứng lên, trong lòng không hiểu sao lại thấy bối rối.

Cô vội vàng cầm lấy quần áo đã gấp, đi đến tủ cất đồ. Không quay đầu lại, cô nói: “Vẫn còn thời gian, anh ngủ trưa một lát đi. Đến giờ em sẽ gọi anh.”

Lục Trầm lười biếng đáp: “Được.”

Rồi anh trực tiếp nằm luôn lên giường của cô.

Tần Chiêu Chiêu vừa quay lại thì thấy cảnh này, lập tức nhíu mày: “Anh—”

Lục Trầm nhanh hơn một bước, nhắm mắt, nói như thể đây là điều hiển nhiên: “Anh chỉ chợp mắt một chút thôi, khỏi cần mở giường xếp cho anh.”

Nói xong, anh trở mình nằm thoải mái trên giường cô, như thể chẳng hề nhớ đến thỏa thuận ban nãy.

Tần Chiêu Chiêu: “…”

Cô biết ngay là anh cố ý mà!

Tần Chiêu Chiêu không muốn đôi co với anh nữa. Dù gì cũng chỉ là ngủ thêm nửa tiếng, cứ để anh ngủ tiếp đi.

Thấy cô không đuổi mình xuống, Lục Trầm thầm đắc ý. Điều này chứng tỏ cô không thực sự phản đối việc anh ngủ cùng, chỉ là chưa quen mà thôi.

Tần Chiêu Chiêu không hề hay biết suy nghĩ trong lòng anh.

Cô không ghét việc anh tiến gần hơn với mình, thậm chí còn có chút mong chờ. Chỉ là cô chưa thể vượt qua rào cản tâm lý của bản thân.

Bàn tay bất giác chạm lên đôi môi vừa bị anh hôn. Đây đã là lần thứ hai, và mỗi lần đều khiến cô có cảm giác như có dòng điện chạy dọc cơ thể.

Không muốn làm phiền giấc ngủ của anh, cô rời khỏi phòng, tiện tay đem quần áo ra giặt rồi phơi lên.

Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện trước cửa.

Là Vương Đức Thuận, cảnh vệ viên của Lục Trầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK