Bà cô ngồi một bên, gương mặt hơi biến sắc, rõ ràng là không vui.
Lúc này, một cậu bé chừng năm, sáu tuổi rụt rè bước ra từ căn phòng mà Tần Chiêu Chiêu từng ở trước khi lấy chồng. Cậu bé đứng nơi ngưỡng cửa, đôi mắt e dè nhìn về phía mọi người.
Bà cô vừa thấy cậu bé liền vui vẻ vẫy tay gọi: “Cẩu Đảm, mau lại đây chào chị gái và anh rể đi con.”
Cậu bé vẫn đứng yên tại chỗ, không dám bước tới.
Bà cô xoa đầu cậu, cười nói với mọi người: “Thằng bé ngại người lạ lắm. Nó sống ở quê từ bé, chưa bao giờ lên thành phố cả.” Nói rồi, bà bế cậu bé vào lòng, vỗ về đầy yêu thương.
Tần Chiêu Chiêu nhìn cảnh này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cô không biết tại sao lại cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ ra được. Ánh mắt cô theo phản xạ nhìn về phía mẹ mình.
Lý Lệ Hoa mỉm cười giải thích: “Đây là cháu trai của bà cô, cũng là em họ của con.”
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi ngạc nhiên. Trong ký ức của cô không hề có sự tồn tại của bà cô này, lại càng chưa từng nghe nói về cậu em họ này. Cô tự hỏi không biết bà cô dẫn cậu bé lên đây làm gì, chẳng lẽ là muốn gửi lại nhờ bố mẹ cô nuôi hộ? Nghĩ đến đó, cô lại thấy ý nghĩ của mình hơi vô lý. Thời đó, chuyện cho con gái đi nhờ nuôi vì gia cảnh khó khăn thì có, nhưng con trai, nhất là một đứa trẻ đã lớn thế này, lại càng là cháu trai duy nhất, sao có thể nói mang đi gửi là gửi được?
Bà cô bế cậu bé đến ngồi cạnh Tần Chiêu Chiêu, cười hiền từ: “Cẩu Đảm ngoan lắm, ăn uống không kén chọn, lại rất nghe lời. Chiêu Chiêu, cháu thấy có thích em họ không?”
Tần Chiêu Chiêu nhìn cậu bé, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu thì cũng đáp thật lòng: “Em họ trông rất dễ thương, sao mà cháu không thích cho được.” Rồi cô quay sang Lục Trầm: “Anh lấy kẹo Đại Bạch Thố mẹ mang cho em đi.”
Nghe vậy, bà cô vui mừng ra mặt, tủm tỉm cười: “Cẩu Đảm, con thấy không? Chị đối với con tốt thế nào! Mau gọi chị đi.”
Cậu bé còn hơi ngại ngùng, rúc vào lòng bà.
Bà cô lại giục: “Gọi đi nào.”
Lúc này cậu bé mới lí nhí gọi một tiếng: “Chị.”
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười xoa đầu em trai.
Bà cô lại nhìn sang Lục Trầm: “Còn đây là anh rể của con.”
Cẩu Đảm càng rụt rè hơn, nhỏ giọng gọi: “Anh rể.”
Lục Trầm khẽ gật đầu, lấy một nắm kẹo đưa cho bà cô.
Bà cô cầm lấy, rồi không chút khách sáo nhét hết vào tay Cẩu Đảm, vừa cười vừa nói: “Nhìn xem, chị và anh rể thương con thế nào. Ở quê, con đâu có được ăn mấy thứ ngon thế này.”
Tần Chiêu Chiêu nghe giọng điệu của bà cô, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó ẩn ý. Cô theo bản năng quay sang nhìn mẹ. Đúng lúc đó, Lý Lệ Hoa cũng vừa khẽ liếc bà cô, rồi lại quay sang con gái.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra mẹ cô cũng đang cảm thấy không ổn.
Lý Lệ Hoa nháy mắt ra hiệu cho cô, rồi đứng dậy: “Để mẹ xem bố con nấu nướng đến đâu rồi.”
Tần Chiêu Chiêu không nghĩ ngợi nhiều, cũng đứng lên theo: “Mẹ, con đi cùng mẹ.”
Nói xong, cô cùng mẹ đi vào bếp.
Lục Trầm thấy vợ và mẹ vợ rời đi, cảm giác mình mà cũng đứng lên thì hơi bất lịch sự, bèn ở lại trò chuyện với bà cô.
Vào đến bếp, Tần Chiêu Chiêu lập tức hỏi nhỏ: “Mẹ, rốt cuộc bà cô đến nhà mình làm gì vậy?”
Lý Lệ Hoa bĩu môi, không trực tiếp trả lời mà nói: “Con phải hỏi bố con ấy.”
Tần Chiêu Chiêu tò mò nhìn bố mình. Ông đang tập trung xào rau trong chảo, thấy hai mẹ con bước vào thì cười nói: “Sắp xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Tần Chiêu Chiêu không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Bố, bà cô còn mang cả em họ đến đây là có ý gì vậy?”
Tần Trung nghe vậy liền thoáng khựng lại, ánh mắt có chút do dự, rồi ông liếc nhìn vợ mình.
Lý Lệ Hoa khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Nói đi, để con bé còn biết mà liệu.”
Tần Trung thở dài, gãi đầu rồi nhìn con gái: “Chiêu Chiêu, con biết rồi à?”
Lý Lệ Hoa nhếch môi, lạnh nhạt đáp: “Chẳng phải chúng tôi đến đây hỏi ông sao?”
Tần Trung có vẻ hơi bối rối, chưa kịp nói gì thì Lý Lệ Hoa đã hừ một tiếng, dứt khoát tuyên bố: “Tôi nói trước rồi đấy, tôi không đồng ý đâu. Nếu ông đồng ý thì tự ông ra ngoài mà nuôi.”
Tần Trung liếc ra phía phòng khách, hạ giọng nói:
"Bà nói nhỏ thôi, kẻo bà ấy nghe thấy."
Nghe mẹ kể, Tần Chiêu Chiêu đã phần nào đoán được câu chuyện. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy khó tin.
"Bố, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?"
Tần Trung thở dài, giọng ông đầy bất lực:
"Bà cô con thấy nhà mình không có con trai nên muốn cho cháu trai bà ấy sang đây làm con nuôi. Bố cũng rất bất ngờ, bao năm nay chẳng qua lại gì nhiều, vậy mà tự nhiên bà ấy đến tận đây nói chuyện này. Bố vẫn chưa biết từ chối sao cho khéo."
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu càng thấy điều này thật hoang đường.
"Nhà bà ấy gặp khó khăn sao ạ? Không nuôi nổi con mình hay sao mà lại có ý định như vậy?"
"Nhà bà ấy có ba cháu gái, một cháu trai, giờ cháu dâu bà ấy vừa sinh thêm một bé trai nữa. Hôm đầy tháng đứa nhỏ, ông bà nội con có đi dự, họ hàng bàn tán chuyện nhà mình không có con trai. Bà cô bèn nói nhà bà ấy nhiều con, muốn để cháu trai lớn cho bố nuôi.
Lúc đầu ông bà nội con còn tưởng bà ấy nói đùa, ai dè bà ấy lại tưởng thật, rồi hôm nay mang thẳng đứa bé đến đây. Bà cô muốn bố mẹ nhận nuôi cháu bà. Mà bà ấy cũng có ý tốt, nếu từ chối thẳng thì không hay, nên bố định chờ ăn cơm xong sẽ khéo léo bảo bà ấy đưa cháu về."