Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra, nếu gia đình con cả thực sự không cần căn nhà cũ, thì khi bà và chồng bảo họ ký vào thỏa thuận từ bỏ quyền thừa kế, đáng lẽ họ phải ký ngay mới đúng. Nhưng không, họ từ chối, thậm chí còn tỏ ra bất mãn vì vợ chồng bà thiên vị. Nghĩ đến chuyện này, bà cụ lại càng tức giận. Bà vẫn luôn cho rằng Tần Trung không có chính kiến, bao năm nay bị Lý Lệ Hoa "tẩy não", chuyện gì cũng nghe lời vợ, khiến vợ chồng bà bực không để đâu cho hết.

Giờ thấy con dâu nói vậy, bà cụ cũng chẳng cần phủ nhận: “Mẹ nói sự thật đấy.”

Lý Lệ Hoa nhớ lại lời con gái từng dặn, cố nén giận, nở một nụ cười dịu dàng: “Nếu mẹ đã nói vậy, thì vợ chồng con cũng không trốn tránh trách nhiệm. Nếu mẹ bị đau tay vì sinh ra anh Tần Trung, vậy mẹ cứ ở lại nhà con, con sẽ chăm sóc mẹ đến cuối đời. Từ nay mẹ không cần về nhà chú hai nữa, mọi sinh hoạt, ăn uống, thuốc men, vợ chồng con sẽ lo liệu chu toàn. Mẹ thấy thế nào?”

Tần Trung ngồi bên cạnh nghe mà không hiểu vợ đang nghĩ gì, vô thức kéo tay bà một cái, nhưng lại bị bà gạt đi.

Bà cụ và con thứ vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt lập tức lộ rõ niềm vui.

“Con cả, vợ con nói thật lòng đấy chứ?”

“Chị dâu, chị nói vậy thì bọn em nhận lời thật đấy nhé! Đã nói thì không được nuốt lời đâu!” Con thứ nãy giờ im lặng, vừa thấy có lợi lập tức lên tiếng ngay.

Lý Lệ Hoa vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa: “Tất nhiên rồi, đã nói ra thì sao lại nuốt lời được. Chỉ cần mọi người đồng ý, chúng ta lập tức thực hiện ngay.”

Bà cụ và con thứ không chút do dự, đồng thanh đáp: “Đồng ý ngay chứ!”

Tần Trung vẫn không thể tin nổi những lời này lại từ chính miệng vợ mình nói ra.

“Lệ Hoa, bà có biết mình đang nói gì không?”

“Tần Trung, tôi biết mình đang làm gì. Mẹ đã nuôi ông khôn lớn, lại còn vì sinh ông mà để lại di chứng đau tay. Thân làm con cái thì phải hiếu thuận, không thể để người khác nói mình vô tâm được. Chuyện này, ông cứ nghe tôi.” Bà vừa nói, vừa nhìn chồng bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Là vợ chồng bao năm, Tần Trung sao lại không hiểu vợ mình chứ? Chắc chắn bà có tính toán gì đó. Ông do dự một chút, rồi gật đầu: “Được, tôi nghe bà.”

Bà cụ nghe vậy thì cười càng tươi: “Cũng chỉ có con cả và con dâu cả mới có hiếu như vậy. Hai đứa biết nhà mình kinh tế khó khăn, lại còn phải nuôi hai đứa nhỏ, thế mà vẫn tình nguyện chăm sóc bố mẹ. Hai đứa con phải cảm ơn anh chị con đi!” Bà cụ quay sang con thứ, ra vẻ xúc động lắm.

Con thứ thì khỏi cần nói, chuyện tốt thế này, đừng nói là cảm ơn, cho quỳ lạy cũng làm ngay.

“Anh cả, chị dâu, cảm ơn anh chị…”

Lý Lệ Hoa nhẹ nhàng giơ tay lên, ngăn lại lời cảm ơn: “Khoan đã, mẹ, chú hai, hai người chưa cần vội cảm ơn đâu. Tôi còn chưa nói hết, nghe tôi nói xong rồi cảm ơn cũng không muộn.”

Bà cụ và con thứ ngẩn người.

“Con dâu, con có ý gì?” Bà cụ nhíu mày hỏi.

Tần Trung cũng tò mò nhìn vợ, chẳng hiểu rốt cuộc bà đang tính toán điều gì. Ba ánh mắt đều đổ dồn về phía bà.

Lý Lệ Hoa điềm tĩnh tiếp tục: “Có lẽ mẹ với chú hai vẫn chưa hiểu rõ, vậy để con nói rõ hơn. Nếu mẹ muốn vợ chồng con phụng dưỡng, vậy mẹ phải dọn về ở cùng chúng con ngay. Từ hôm nay, mẹ sẽ sống ở đây, mọi chi phí sinh hoạt, thuốc men của mẹ, chúng con sẽ lo toàn bộ đến cuối đời…”

Bà chưa kịp nói hết câu, bà cụ và con thứ đã cuống quýt lên.

“Chưa được đâu. Thằng hai và vợ nó còn đi làm, hai đứa nhỏ từ bé đã do mẹ chăm. Giờ mẹ dọn sang nhà con, tụi nó biết phải làm sao?”

Người em chồng cũng lên tiếng: “Đúng đấy. Mẹ giúp chúng em thêm vài năm, sau đó hãy sang nhà anh chị cả dưỡng già cũng chưa muộn.”

Lý Lệ Hoa bật cười, nhưng nụ cười ấy không hề vui vẻ: “Mẹ à, mẹ không ở với con mà cứ ở lại nhà chú hai chăm cháu, hầu hạ cả gia đình đó, thì sau này có ốm đau gì cũng đừng tìm đến con nữa nhé. Đã chọn chăm sóc nhà chú hai, thì đương nhiên vợ chồng chú ấy phải có trách nhiệm với mẹ. Chỉ cần mẹ sang đây sống với chúng con, mọi chi phí, chúng con tuyệt đối không để gia đình chú hai phải lo một xu.”

Bà cụ định lên tiếng phản bác, nhưng Lý Lệ Hoa đã chặn trước: “Mẹ cứ nghe con nói hết đã. Chú hai, chú hiểu lầm ý tôi rồi. Bố mẹ không chỉ sinh mỗi Tần Trung, chú cũng là con ruột, sao lại có chuyện để một mình vợ chồng tôi gánh hết trách nhiệm? Thế nên, nhà tôi sẽ chăm sóc mẹ, còn bố thì nhà chú lo. Mỗi người một phần, công bằng rõ ràng.”

Sắc mặt bà cụ và người em chồng thoắt cái đỏ bừng vì tức giận.

“Tôi biết ngay mà! Cô mà chủ động đề nghị lo cho chúng tôi thì chắc chắn không có chuyện tốt đẹp gì! Hóa ra cô muốn chia cắt tôi với ông ấy, đúng là tâm địa độc ác!” Bà cụ giận dữ chỉ vào mặt Lý Lệ Hoa.

Lý Lệ Hoa thu lại nụ cười, bình thản đáp: “Con nói sai ở chỗ nào? Câu nào của con vô lý?”

“Câu nào cũng vô lý hết! Tần Trung, đây là lời vợ con nói đấy! Loại phụ nữ như thế mà con còn giữ làm gì?” Bà cụ phẫn nộ nhìn con trai, như thể mong ông lập tức đứng về phía mình.

Tần Trung thoáng sững người. Ông không ngờ vợ lại nghĩ ra cách này. Rõ ràng bà cụ và gia đình người em sẽ không bao giờ chấp nhận. Nhưng ông cũng hiểu, Lệ Hoa không phải thật sự muốn làm thế, bà chỉ muốn họ hiểu rằng mình không dễ bị bắt nạt nữa.

Lý Lệ Hoa thấy chồng chưa lên tiếng, liền lạnh giọng: “Đừng hỏi Tần Trung, có hỏi cũng vô ích. Đây là ý kiến của con. Nếu ông ấy không đồng ý, con sẽ lập tức ly hôn. Ly hôn xong, con sẽ đến nhà các người, hoặc tới thẳng chỗ làm của em dâu, kể hết việc gia đình các người đã đối xử với chúng con ra sao, ép chúng con đến mức phải ly hôn thế nào. Đến lúc đó, để người ngoài phán xét xem ai mới là kẻ quá đáng.”

Bà cụ tức đến mức tay run lên, ngực phập phồng: “Cô... cô đúng là đàn bà ác độc!”

“Mẹ ơi, mẹ đừng giận. Giận quá mà xảy ra chuyện, lại phải đưa vào viện thì mất công lắm. Giờ mẹ cứ vào ngồi nghỉ đi, để Tần Trung nấu bữa cơm cho mẹ ăn no rồi về. Sau đó cả nhà bàn bạc lại xem nhà cũ chia thế nào, việc gia đình này sắp xếp ra sao, sau này bố mẹ sẽ sống thế nào. Nghĩ kỹ rồi báo lại với chúng con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK