Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, mẹ của Vinh Xuân Mai cũng lên tiếng, giọng bà ta run rẩy như sắp khóc:

“Chắc cô cũng biết chuyện nhà chúng tôi rồi. Lần này Xuân Mai chịu cú sốc quá lớn, tinh thần bị ảnh hưởng nặng nề. Hiện giờ nó vẫn còn đang ở cữ, tôi sợ rằng nó sẽ làm chuyện dại dột...”

Đứa con vừa mất, lại bị nhà chồng trả về nhà mẹ đẻ ngay khi chưa hết thời gian ở cữ, quả thực quá tàn nhẫn. Một người phụ nữ vừa mất con, vừa mất chỗ dựa, đúng là dễ rơi vào bế tắc, làm chuyện dại dột.

Nhưng Tần Chiêu Chiêu thì không nghĩ vậy. Cô hiểu rõ Vinh Xuân Mai không phải kiểu người như thế. Ai cũng có thể bị đả kích đến mức suy sụp, nhưng riêng Vinh Xuân Mai thì không. Cô ta là kiểu người cực kỳ ích kỷ, tuyệt đối sẽ không dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.

Cô thản nhiên nói:

“Ông bà nói với tôi cũng vô ích thôi, tôi không có cách nào giúp được. Nếu thực sự lo lắng, cứ đi báo công an đi. Tôi còn có việc, không rảnh dây dưa.”

Dứt lời, cô không để họ kịp phản ứng mà nhanh chóng lên xe đạp đi thẳng.

Về đến nhà, cô đã sớm quên chuyện này.

Lúc ấy, trong phòng khách, cả gia đình Lục Phi đang trò chuyện cùng bố mẹ chồng. Vương Tuệ Lan và mẹ chồng mỗi người bế một đứa trẻ trên tay. Tần Chiêu Chiêu vừa bước vào đã thấy An An và An Ninh mặc trên người hai chiếc áo len xinh xắn, phối cùng đôi giày đầu hổ trông vô cùng đáng yêu.

Cô ngạc nhiên thốt lên:

“Chị làm lúc nào vậy? Sao em không biết?”

Vương Tuệ Lan cười đáp:

“Bất ngờ mà! Nếu nói trước thì sao khiến em ngạc nhiên được.”

Tần Chiêu Chiêu thật lòng cảm động:

“Em thật sự rất vui.”

Thấy cô thích, Vương Tuệ Lan cũng hạnh phúc không kém:

“Em thích là chị thấy công sức mình không uổng phí rồi.”

Bà Dư Hoa ngồi bên cạnh, mỉm cười nói:

“Nhìn hai con thân thiết thế này, cứ như chị em ruột vậy.”

Vương Tuệ Lan nhanh nhảu tiếp lời:

“Dù không phải chị em ruột nhưng trong lòng con, Chiêu Chiêu còn thân thiết hơn cả em gái ruột. Em ấy luôn đứng đầu trong lòng con.”

Cô nói những lời này hoàn toàn xuất phát từ trái tim. Nếu không có Tần Chiêu Chiêu kéo cô ra khỏi vũng bùn, có lẽ đến bây giờ cô vẫn còn đang sống trong bóng tối. Chính Chiêu Chiêu đã cho cô hy vọng, cho cô cơ hội để có cuộc sống hạnh phúc như hôm nay.

Sau một lúc trò chuyện vui vẻ, Vương Tuệ Lan đưa hai đứa nhỏ vào phòng cho bú sữa. Khi chúng đã ngủ say, cơm trưa cũng được dọn lên. Cả gia đình cùng nhau quây quần ăn uống.

Sau bữa cơm, nghỉ ngơi một lát, Lục Phi nói muốn đưa Vương Tuệ Lan về nhà bố mẹ vợ để biếu ít cá hố.

Á Á và Thanh Thanh nghe vậy liền nhao nhao đòi đi theo.

Lục Phi xoa đầu bọn trẻ, nhẹ giọng nói:

“Ở nhà đi, bố mẹ mang cá qua đó rồi về ngay.”

Vương Tuệ Lan cười, đề nghị:

“Bọn trẻ thích đi thì cứ để chúng theo. Dù gì cũng là cuối tuần, bố mẹ em chắc chắn sẽ rất vui khi thấy các cháu. Hay là mình ăn cơm chiều ở đó rồi về?”

Bà Dư Hoa cũng gật đầu đồng tình:

“Đúng đấy, đi rồi về ngay thì vội vã quá. Để bọn trẻ sang chơi với ông bà một chút.”

Thấy vậy, Lục Phi mới gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, bà Dư Hoa còn chuẩn bị thêm ít quà để anh mang sang nhà thông gia.

“Cầm theo ít đồ này qua đó, khỏi phải đi mua nữa.”

Lục Phi vui vẻ nhận lấy.

Vậy là cả nhà bốn người lên đường đến nhà ông bà ngoại. Ông Lục Quốc An cũng nhân tiện ra ngoài đi dạo, tìm bạn chơi cờ tướng.

Nhà cửa yên tĩnh trở lại. Tần Chiêu Chiêu cảm thấy hơi mệt, liền về phòng nghỉ ngơi.

Bên phía Lục Phi, khi họ đến nơi, anh trai và chị dâu của Vương Tuệ Lan không có nhà. Hai người vẫn đang bận rộn trong cửa hàng, vì làm buôn bán tự do nên không có ngày nghỉ cuối tuần. Trong nhà chỉ có bố mẹ, Từ Như Ý cùng con cô ấy và hai đứa nhỏ của anh chị.

Từ Như Ý và Tần Chiêu Chiêu ở cữ cùng thời điểm. Ban đầu, chồng của Như Ý dự định sau khi vợ hồi phục sẽ đón mẹ con cô về quê, nhưng nghĩ đến chuyện đường sá xa xôi, con còn nhỏ, đi tàu xe sẽ rất vất vả. Hơn nữa, chỉ vài tháng nữa là đến Tết, nếu đi rồi lại phải về, chẳng những tốn kém mà cả người lớn lẫn trẻ con đều thêm phần mệt mỏi. Cuối cùng, hai vợ chồng quyết định ở lại đến Tết rồi cùng nhau lên đường.

Chồng của Như Ý, Đại Tráng, rất biết ơn bố mẹ vợ đã chăm sóc cho vợ con mình. Biết cô được ở bên bố mẹ ruột, anh yên tâm hẳn. Mỗi tháng anh đều gửi thư về nhà, thỉnh thoảng lại kèm theo chút tiền. Bố chồng của Như Ý cũng thường xuyên đến thăm cháu, còn đưa cả số tiền kiếm được từ những công việc làm thêm cho cô. Không còn phải chịu cảnh bị mẹ kế bạc đãi, cuộc sống của Như Ý ở nhà mẹ đẻ rất thoải mái.

Hai đứa trẻ Á Á và Thanh Thanh cũng rất lanh lợi, miệng nhỏ ngọt ngào, gọi “bà ngoại”, “ông ngoại” và “cô” ríu rít khiến ai cũng vui vẻ. Mọi người trong nhà thay nhau bế bọn trẻ, lúc nào cũng lấy đồ ăn ngon đặt trước mặt chúng. Vì nhà họ Lục đối xử rất tốt với con gái, nên bố mẹ Vương Tuệ Lan cũng xem Á Á và Thanh Thanh như cháu ruột của mình mà yêu thương.

Hai đứa trẻ của nhà anh chị cả, một đứa tám tuổi, một đứa mười một, rất thích hai cô em gái nhỏ. Chúng vui vẻ mang những món đồ chơi yêu thích ra chia sẻ, khiến Á Á và Thanh Thanh thích thú chơi đùa không ngừng.

Vương Tuệ Lan lấy con cá hố mà mẹ chồng cô đã gói kỹ ra. Ngoài lần bố cô đi công tác mang về, trong nhà chưa ai từng thấy loại cá này. Nghe cô giới thiệu đây là cá biển, bố mẹ và Như Ý vây quanh xem đầy tò mò, cảm thấy thật lạ khi cá lại có hình dáng như vậy.

Vương Tuệ Lan từng ăn cá hố nên biết cách chế biến. Cô không để ai động tay vào mà tự mình cắt cá thành từng khúc, chuẩn bị sơ chế. Mẹ và Như Ý đứng bên cạnh trò chuyện, trong khi Lục Phi ngồi cùng bố vợ nói chuyện trong nhà. Bọn trẻ thì vẫn đùa nghịch ríu rít. Cả gia đình quây quần bên nhau, bầu không khí ấm áp vô cùng.

Đúng lúc này, ngoài cổng xuất hiện hai người phụ nữ. Một người trẻ tầm hai mươi lăm, người kia lớn tuổi hơn, khoảng ngoài năm mươi. Người trẻ tuổi thấp giọng nói với người lớn hơn:

"Mẹ, cứ bình tĩnh nói chuyện thôi. Hôm nay là cuối tuần, chắc mọi người đều có nhà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK