Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chiêu Chiêu nhếch môi cười, giọng đầy ẩn ý: "Ông Tần, tuổi ông cũng đã cao, đừng nên xúc động quá mà tổn hại sức khỏe. Chẳng may lại phải nhập viện, không chỉ bản thân ông khổ mà còn tốn tiền chữa trị, thực sự không đáng đâu."

Bà cụ Tần thấy ông cụ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, vội lên tiếng hòa giải: "Chiêu Chiêu, đừng chọc ông nội nữa. Chúng ta giải quyết chuyện này cho xong đi."

Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn kéo dài thêm: "Được thôi, vậy mời mọi người vào nhà."

Bà cụ Tần chần chừ: "Con định dẫn mọi người vào nhà sao?"

"Nếu mọi người thích đứng ngoài trời lạnh thì tùy." Cô nhún vai. "Hôm nay gió Tây Bắc thổi mạnh, đứng lâu một chút là mặt tê cóng ngay."

Họ chưa từng đến nhà chồng của Tần Chiêu Chiêu, cũng chưa từng bước vào khu gia đình quân nhân. Ngày cưới cô chỉ tổ chức ở nhà hàng, ăn xong thì về thẳng nhà chồng.

Bà cụ Tần rùng mình, quay sang Tần Thành: "Lạnh thế này, vào nhà đi."

Tần Thành gật đầu. Thấy vậy, ông cụ Tần dù không muốn cũng bị con trai kéo đi theo.

Vừa bước vào khu nhà, họ đã chạm mặt cụ Nhậm – người hàng xóm lớn tuổi sống cạnh nhà Tần Chiêu Chiêu. Cụ đang ngồi trước cửa, vừa thấy cô liền tươi cười hỏi: "Chiêu Chiêu, hôm nay nhà có khách à?"

Tần Chiêu Chiêu lễ phép chào: "Cụ Nhậm, đây là ông bà nội và chú hai của cháu ạ."

Cụ Nhậm nheo mắt nhìn họ một lượt, giọng đầy ẩn ý: "Ồ, thì ra là người thân của con! Mà lạ nhỉ, trước giờ chẳng thấy ghé thăm bao giờ. À mà này, gần đây có người tung tin đồn thất thiệt về con, may mà công an đã bắt được rồi. Mọi người có biết ai làm chuyện đó không?"

Bà cụ Tần và Tần Thành lập tức biến sắc, ông cụ Tần cũng cứng đờ cả người.

Trong khu này, ai cũng biết tin đồn là do Tạ Ái Phương – vợ của Tần Thành – tung ra, hơn nữa bà ta đã bị bắt. Tin tức này được lan truyền nhanh chóng nhờ thím Lý và những người đồng hương của bà ấy.

Bà cụ Tần đành miễn cưỡng cười gượng: "Kẻ vu khống thì phải chịu hậu quả thôi."

Cụ Nhậm cười ha hả, giọng có chút châm biếm: "Phải đó! Những kẻ tâm địa xấu xa thì nên bị trừng trị nghiêm khắc, đỡ gây họa cho xã hội."

Mặt bà cụ Tần đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, lịch sự nói: "Cụ Nhậm, cháu còn chút chuyện phải giải quyết, không thể nói chuyện lâu với cụ được ạ."

Cụ Nhậm gật đầu: "Ừ, con cứ làm việc của mình đi."

Tần Chiêu Chiêu dẫn đầu, mấy người nhà họ Tần lặng lẽ theo sau, bước vào nhà họ Lục.

Bầu không khí trong nhà nghiêm túc và uy nghiêm. Nhà hai tầng, tường xây bằng đá xanh, trên cửa chính gắn một ngôi sao đỏ năm cánh.

Vừa bước vào, ông cụ Tần lập tức thấy Tần Trung và Lý Lệ Hoa đã có mặt, cơn giận trong lòng lại bùng lên. Ông chỉ thẳng tay vào Tần Trung, lớn tiếng quát:

"Mày cứ để mặc con gái mày đối xử với tao và mẹ mày thế này hả? Hay là từ lâu mày đã nhắm đến căn nhà của tao? Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng trong lòng lại tìm cách lấy về đúng không?"

Ông cụ tức đến mức tay run rẩy: "Tần Trung, mày làm tao và mẹ mày quá thất vọng!"

Tần Trung im lặng, biết rằng dù có nói gì cũng vô ích.

Lý Lệ Hoa không nhịn được nữa, lạnh lùng lên tiếng: "Bố, vợ chồng con chưa từng có ý nghĩ đó. Những năm qua, bố mẹ đối xử với chúng con thế nào, chúng con đều nhớ rõ. Thực sự, chúng con không còn trông mong gì ở bố mẹ nữa."

"Nếu bố mẹ đến để bàn chuyện thì cứ ngồi xuống, còn nếu muốn cãi nhau, mời bố mẹ về cho."

Ông cụ Tần cười lạnh: "Miệng thì nói không ham muốn gì, thế mà mày với con gái lại tìm cách lấy căn nhà của tao. Tao thật sự nhìn nhầm mày rồi. Tưởng mày hiểu chuyện, lương thiện, không ngờ dã tâm lại sâu đến thế. Mày chia rẽ tình cảm bố con tao, khiến tao với mày ngày càng xa cách."

"Lòng dạ mày độc ác thật."

Tần Trung vốn định im lặng, nhưng nghe những lời này, ông không thể nhịn nổi nữa.

"Bố, quan hệ giữa chúng ta chẳng cần ai chia rẽ cả. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đặt hết tình cảm vào em trai. Con làm gì cũng là chuyện hiển nhiên, còn em trai làm không tốt, bố mẹ vẫn tự hào."

"Bố mẹ dành những lời ngọt ngào nhất cho em, còn những lời cay nghiệt nhất lại dành cho con. Trong mắt bố mẹ, con mãi chỉ là đứa con ngoan ngoãn, bảo gì làm nấy. Hễ con không làm theo ý bố mẹ, lập tức bị mắng chửi không ngừng."

"Chỉ vì con không có con trai, bố mẹ coi con như có tội. Hai người có lương hưu, hoàn toàn sống thoải mái, nhưng bất cứ chuyện gì xảy ra, dù là việc của bố mẹ hay của em trai, người đầu tiên bố mẹ tìm đến đòi tiền luôn là con. Thậm chí còn muốn khi con già, tài sản của con cũng phải để lại cho cháu trai."

"Rốt cuộc bố mẹ coi con là gì? Coi con gái con là gì? Những gì bố mẹ đã làm khiến con hoàn toàn thất vọng. Quan hệ giữa chúng ta như hôm nay không phải vì ai khác, mà chính do bố mẹ tạo thành."

Sắc mặt ông cụ Tần trở nên lúng túng.

"Tao là bố của mày, dù có sai cũng là người sinh ra mày! Bây giờ mày lợi dụng điểm yếu của nhà này, dùng tương lai của cháu tao để ép buộc tao. Không chỉ muốn lấy nhà, mà còn không định phụng dưỡng tao! Mày đúng là đứa con bất hiếu!"

Bà cụ Tần nước mắt rưng rưng: "Tần Trung, sao con có thể nghĩ về bố mẹ như vậy? Bố mẹ không phải không quan tâm đến con, mà vì con luôn làm rất tốt, bố mẹ không cần lo lắng. Đó là sự tin tưởng."

"Chuyện để con dành tài sản cho cháu trai là vì nó mới là dòng dõi của nhà họ Tần. Con là con trưởng mà không có con trai, sau này phải dựa vào cháu trai. Khi con mất, nó sẽ lo hương khói cho con."

"Bố mẹ làm vậy là nghĩ cho con thôi."

"Con không cần. Con gái con là đủ rồi. Sau này nếu chết, con hóa thành tro, rải đi đâu cũng được, chẳng quan trọng."

"Con..."

Tần Trung cảm thấy mệt mỏi. Ông đến đây để giải quyết vấn đề, chứ không phải cãi vã.

"Mọi người đừng nhắc chuyện cũ nữa. Giờ căn nhà giao cho anh cả, chuyện chăm sóc bố mẹ cũng để anh cả lo. Những gì anh bất mãn với bố mẹ, chắc cũng bỏ qua được rồi."

"Chiêu Chiêu bảo chúng ta đến để ký thỏa thuận, đưa ra đây ký đi."

Tần Chiêu Chiêu đặt bản thỏa thuận lên bàn trà: "Đây, mọi người đọc trước rồi hãy quyết định ký hay không."

Tần Thành cầm bút, định ký ngay: "Không cần xem nữa."

Tần Chiêu Chiêu ngăn lại: "Vẫn nên đọc qua. Đọc xong rồi hãy ký."

Ông cụ Tần hừ lạnh, giật lấy bản thỏa thuận từ tay con trai: "Gấp cái gì? Để tao xem."

Ông đọc lướt, sắc mặt đang lạnh lùng dần thay đổi.

Ông cụ ngẩng lên nhìn Tần Chiêu Chiêu, không tin nổi: "Những điều này..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK