Dư Hoa hiểu ngay ý chồng, mỉm cười đứng dậy:
"Ông nói cũng đúng. Vậy tôi đi với ông một chuyến. Đợi tôi vào phòng lấy áo bông đã."
Nói xong, bà xoay người vào phòng, lấy áo mặc vào rồi quay ra. Trước khi rời đi, bà dặn dò Tần Chiêu Chiêu:
"Chiêu Chiêu, bố mẹ đi dạo một chút."
Kế đó, bà khoác tay Lục Quốc An cùng rời khỏi nhà.
Tối hôm đó, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm nói chuyện điện thoại rất lâu. Họ kể cho nhau nghe đủ chuyện.
Lục Trầm vui vẻ thuật lại rằng trong doanh trại, các chiến sĩ ai nấy đều cảm kích cô, khen cô là người vợ lính tốt bụng và xinh đẹp nhất.
Tần Chiêu Chiêu có chút ngượng ngùng, bật cười:
"Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, ai ngờ lại nhận được nhiều lời cảm ơn như thế chứ."
Lục Trầm cười khẽ, giọng nói dịu dàng:
"Nhỏ với em, nhưng lớn với bọn anh lắm đấy. Em không biết đâu, bọn họ còn bảo sau này phải tìm vợ giống như em nữa cơ."
Tần Chiêu Chiêu bật cười, sau đó kể cho anh nghe về việc chuẩn bị mở xưởng.
Nghe xong, Lục Trầm có chút lo lắng:
"Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân mệt mỏi quá. Kiếm tiền là việc của anh, không cần em vất vả như vậy."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
"Anh đừng lo. Hầu hết công việc đều do anh Bình An đảm nhận, em chỉ phụ giúp một chút thôi."
Cả hai lại nói về hai đứa trẻ. Tần Chiêu Chiêu kể cho anh nghe quá trình chúng lớn lên, từ lúc biết hóng chuyện, biết cười, rồi lần đầu tiên biết lật.
Lục Trầm chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng lại không khỏi chua xót. Hai đứa con đã bốn tháng tuổi, vậy mà anh chỉ được gặp chúng khi vừa chào đời. Anh đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quan trọng trong quá trình trưởng thành của chúng.
Tần Chiêu Chiêu dường như đoán được tâm tư anh, nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng suy nghĩ nhiều quá. Qua Tết anh sẽ chuyển về công tác tại quân khu gần đây, sau này có nhiều thời gian ở bên con và gia đình hơn."
Lục Trầm thở phào, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, lòng cũng dần nguôi ngoai.
Chớp mắt, một tuần nữa trôi qua.
Những công đoạn chuẩn bị cho nhà xưởng cuối cùng cũng hoàn tất. Dây chuyền sản xuất kem trị nẻ, kem dưỡng da, xà phòng, kho chứa hàng, nguyên liệu… tất cả đều được sắp xếp đâu vào đấy. Cùng ngày đó, giấy phép kinh doanh cũng được cấp.
Công nhân bắt đầu lần lượt đến nhà xưởng. Tần Chiêu Chiêu dành riêng một ngày để đào tạo họ. Công việc không quá phức tạp, chỉ cần hướng dẫn một lần, tất cả đều nhanh chóng nắm bắt.
Họ xem ngày lành trong lịch, quyết định chọn mùng 10 tháng 11 làm ngày khai trương. Bạn bè, người thân đều gửi hoa chúc mừng.
Hôm đó, mọi người cùng nhau chuẩn bị một dây pháo thật lớn, đặt ngay trước cửa nhà xưởng. Khi pháo nổ vang rền, đỏ rực cả một khoảng sân, ai nấy đều phấn khởi. Tiếng pháo kéo dài ba phút, báo hiệu một khởi đầu mới đầy hứa hẹn.
Nhà xưởng chính thức đi vào hoạt động!
Từ Bình An đảm nhận vai trò quản lý xưởng, thuê hai nhân viên cho cửa hàng bán lẻ và giao lại việc quản lý cửa hàng cho vợ mình. Còn hắn, hầu như dành trọn tâm huyết cho sản xuất.
Tần Chiêu Chiêu cùng Vương Tuệ Lan thì bận rộn tìm kiếm đối tác, quảng bá sản phẩm. Trong thời kỳ thiếu thốn hàng hóa như hiện tại, các thương hiệu kem trị nẻ khác hoặc không có nguyên liệu, hoặc không sử dụng thành phần từ y học cổ truyền nên không thể sản xuất. Điều này tạo ra một khoảng trống lớn trên thị trường.
Việc quảng bá của họ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Chỉ cần đưa hàng mẫu cho đối tác dùng thử, không đầy một ngày đã nhận được hồi đáp:
"Chúng tôi muốn hợp tác!"
Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu còn có chút e dè, nhưng mỗi lần ký được một hợp đồng, sự tự tin của cô lại tăng lên. Chỉ trong thời gian ngắn, cô và Vương Tuệ Lan đã đưa sản phẩm ra khắp thị trường Hải Thị. Thương hiệu "Gia Nhân" nhanh chóng được nhiều người biết đến chỉ trong vòng mười ngày.
Tuy nhiên, công việc bán hàng rất vất vả. Tần Chiêu Chiêu còn chịu được, nhưng Vương Tuệ Lan đang mang thai, không thể ra ngoài thường xuyên.
Thấy vậy, Tần Chiêu Chiêu bàn với Từ Bình An về việc tuyển nhân viên kinh doanh chuyên nghiệp.
"Muốn mở rộng ra các thành phố khác, chúng ta cần một đội ngũ kinh doanh mạnh."
Từ Bình An đồng ý ngay lập tức. Nhờ mức hoa hồng hấp dẫn, họ nhanh chóng tuyển được năm nhân viên giàu kinh nghiệm.
Kể từ đó, Tần Chiêu Chiêu không cần tự mình đi quảng bá nữa.
Nhà xưởng vận hành ổn định, phát triển từng bước một.
Chỉ còn tám ngày nữa là đến Tết.
Nhà máy của mẹ chồng Tần Chiêu Chiêu – bà Dư Hoa – cũng bắt đầu nghỉ giống như nhiều xưởng quốc doanh khác.
Xưởng của Tần Chiêu Chiêu quyết định nghỉ từ ngày 25 tháng Chạp, mở cửa lại vào mùng 8 Tết.
Trước khi nghỉ, mọi người cùng nhau tổng vệ sinh nhà xưởng. Đợi dọn dẹp sạch sẽ, công nhân mới ra về.
Tần Chiêu Chiêu không quên chuẩn bị lì xì cho mỗi người. Mỗi phong bao đỏ chứa 10 đồng – số tiền tương đương một "tờ đại đoàn kết" thời bấy giờ.
Công nhân cầm phong bao mà không khỏi ngỡ ngàng. Một chủ xưởng tư nhân lại hào phóng đến vậy sao?
Ở các xưởng quốc doanh, chưa chắc đã phát lì xì nhiều như thế.
Ai nấy đều vui vẻ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi được làm việc ở đây.
Ai nấy đều tin rằng xưởng sẽ ngày càng lớn mạnh. Nếu có thể, bọn họ sẵn sàng gắn bó cả đời với nơi này.
Lục Trầm vừa hoàn thành ca trực cuối cùng. Anh sắp phải rời xa doanh trại mình yêu quý để chuyển về làm việc tại Quân khu Hải Thị.
Chiến sĩ cảnh vệ Tiểu Vương mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào:
"Doanh trưởng, em thật không nỡ để anh đi."
Lục Trầm cũng thấy lòng quặn thắt. Anh không muốn rời xa nơi này, nhưng cũng hiểu rằng sớm muộn gì cuộc chia ly cũng sẽ đến. Chỉ là, ngày đó đến sớm hơn anh tưởng.
Anh vỗ nhẹ lên vai Tiểu Vương, giọng trầm ấm:
"Không có cuộc vui nào không tàn. Dù tôi rời đi, trái tim tôi vẫn luôn ở đây. Các cậu mãi mãi là đồng đội, là anh em của tôi. Tôi sẽ luôn nhớ các cậu."
Những lời ấy khiến Tiểu Vương không thể kìm nén nữa, nước mắt trào ra như đê vỡ. Cậu ta cố mở miệng, nhưng không thốt nên lời, chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào.
Lục Trầm cảm thấy cay nơi sống mũi, giọt nước mắt cũng lặng lẽ lăn dài trên má. Anh hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Thôi nào, chúng ta là quân nhân, chỉ đổ mồ hôi chứ không được rơi nước mắt. Vui vẻ lên, cậu không muốn tôi rời đi trong nỗi buồn đâu đúng không? Mau lau nước mắt đi."
Tiểu Vương vội vàng dùng tay áo lau mặt. Dù đã cố gắng, đôi mắt sưng đỏ của cậu ta vẫn ánh lên sự lưu luyến không nỡ rời xa.
"Doanh trưởng, sau này có thời gian nhất định phải quay về doanh trại thăm bọn em đấy."
Lục Trầm gật đầu, giọng nặng nề:
"Tôi hứa."
Tiểu Vương hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh:
"Để em giúp anh dọn đồ."
"Không cần đâu, tôi tự làm được. Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua."
"Đó là nhiệm vụ của em mà, doanh trưởng. Anh đừng khách sáo. Dù chỉ ở bên anh chưa đầy hai năm, nhưng anh luôn coi em như anh em ruột thịt, lúc nào cũng quan tâm đến em. Trong lòng em, anh không khác gì người thân cả."
Dứt lời, cậu ta cúi đầu bước vào phòng trong, bắt tay vào dọn dẹp.
Một cơn gió lạnh bất chợt ùa vào khi cánh cửa phía sau bật mở. Nhiệt độ âm hai mươi độ như những mũi kim băng giá xuyên thấu cơ thể, khiến Lục Trầm khẽ rùng mình.
Anh quay lại, bỗng sững sờ khi thấy trước cửa đứng đầy người.
Chính ủy Tào, Lý Thắng Lợi, Tiền Vệ Binh, Lý Đại Hải, Chu Phú Quý, bác sĩ Dương Khang của trạm y tế doanh trại và rất nhiều chiến sĩ khác. Tất cả đều là những gương mặt quen thuộc.
Lục Trầm vừa ngỡ ngàng vừa xúc động.
Ban đầu, anh không muốn làm phiền ai, chỉ định lặng lẽ rời đi. Nhưng giờ đây, nhìn thấy những người thân quen cùng đến tiễn, anh biết chắc rằng Chính ủy Tào đã kể chuyện này với họ.
Lục Trầm nhanh tay lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô, cố gắng nở một nụ cười kiên cường:
"Sao mọi người lại đến đây?"
Đôi mắt của các chiến sĩ đều đỏ hoe, ánh lên sự tiếc nuối.
Chính ủy Tào thở nhẹ, giọng điềm đạm:
"Cậu không muốn tôi nói, nhưng làm sao tôi giấu được chứ?"
Ông ngừng một lát rồi tiếp tục:
"Mấy năm qua, chúng ta vào sinh ra tử, cùng nhau vượt qua bao gian khổ. Tất cả đều là anh em một nhà. Tôi biết cậu sợ đau lòng khi phải chia xa, nhưng cậu có nghĩ đến không? Nếu sau này không còn cơ hội gặp lại, đó không chỉ là tiếc nuối của cậu, mà còn là tiếc nuối của tất cả chúng tôi.
Vậy nên tôi quyết định cho mọi người biết, để tất cả có thể đến tiễn cậu một đoạn đường."