Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Trầm tiếp tục truy hỏi:

“Anh rể của anh – Lưu Ngọc Bảo – chính là A Khôn phải không?”

Ngô Bình cười nhạt, trong nụ cười có chút bất lực:

“Các anh giỏi thật. Ngay cả chuyện này cũng điều tra ra được.”

Lục Trầm khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, giọng trầm lạnh:

"Những gì chúng tôi điều tra được còn nhiều hơn anh tưởng. Nói đi, anh và A Khôn quen nhau thế nào? Hai người đã hợp tác bao lâu? Ngoài buôn bán hàng cấm, các người còn làm gì nữa? Hợp tác ra sao?"

Ngô Bình ngáp dài một cái, lười biếng gãi đầu, giọng có phần uể oải:

"Cho tôi điếu thuốc được không? Tối qua tôi không ngủ được."

"Quân đội không cho phép hút thuốc." Lục Trầm dứt khoát từ chối.

Ngô Bình sực nhớ ra điều đó. Trong doanh trại, hắn chưa bao giờ dám hút thuốc, chỉ khi ra ngoài giao hàng mới dám phì phèo điếu thuốc trên tay.

Hắn ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần, ánh mắt tối sầm một chút rồi bắt đầu kể:

"Bố mẹ tôi mất sớm. Từ năm mười tuổi, tôi và chị gái đã phải lang thang kiếm sống. Mười bốn tuổi, tôi gặp anh rể. Anh ấy cưu mang chúng tôi.

Tôi làm việc cho anh ấy, chuyện gì cũng nhận làm, dù lớn dù nhỏ. Có lẽ vì tôi lanh lợi, nên anh ấy rất tin tưởng, giao cho nhiều việc quan trọng.

Đến năm tôi hai mươi, anh rể quyết định cho tôi nhập ngũ. Lúc đó, việc buôn lậu ở biên giới ngày càng khó khăn, thiệt hại lớn. Nếu tôi có thể vào được các cơ quan trọng yếu trong quân đội, sẽ giúp anh ấy rất nhiều.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi lại bị phân vào bộ phận hậu cần để học lái xe."

Nói đến đây, Ngô Bình khẽ cười nhạt, như đang cười cho số phận trớ trêu của mình.

"Hai năm đầu, tôi không làm gì cả. Đến khi đã quen thuộc với quân đội, có chút thành tích nhỏ, thì tình hình buôn lậu lại càng khó khăn hơn.

Các tuyến đường bị kiểm soát gắt gao, hàng hóa không thể vận chuyển dễ dàng như trước. Trong nước lại có nhu cầu lớn, mà nguồn cung từ biên giới không vào được.

Anh rể tổn thất không ít, cuối cùng yêu cầu tôi lợi dụng vị trí của mình để vận chuyển hàng cho anh ấy. Xe quân đội thì không ai kiểm tra."

Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Trầm, giọng điệu bình thản như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình:

"Tôi làm việc cẩn thận, chưa từng mắc sai lầm.

Anh rể nhận ra đây là một đường dây tốt, thế là từ bỏ ý định cho tôi xuất ngũ để vào cơ quan nhà nước.

Tôi chỉ phụ trách vận chuyển hàng cấm, không dính dáng đến những việc khác.

Còn anh rể, anh ấy buôn bán nhiều thứ, nhưng quan trọng nhất vẫn là hàng cấm.

Chúng tôi chủ yếu liên lạc qua chị gái tôi.

Chị ấy không biết rõ công việc của chúng tôi. Chỉ khi anh rể có việc cần, chị ấy sẽ mang tin nhắn đến cho tôi."

Nghe đến đây, Lục Trầm nhíu mày.

Lưu Ngọc Bảo quả thực quá ngông cuồng. Hắn ta không chỉ buôn lậu mà còn có ý đồ cài cắm người vào quân đội.

Anh nhìn thẳng vào Ngô Bình, trầm giọng hỏi:

"Đêm hôm Vương lão đại bỏ trốn, kẻ lẻn vào nhà tôi giữa đêm cũng là anh đúng không?"

Ngô Bình không chút do dự gật đầu:

"Đúng, là tôi."

"Hôm đó anh đến nhà tôi làm gì?"

"Vì Vương lão đại... cũng vì muốn trả thù anh.

Các đường dây của chúng tôi đều bị các anh bao vây, chặn đường. Chúng tôi không còn lối thoát.

Kể cả có giả dạng dân bản địa cũng không thể qua mắt các anh.

Trại Thiên Đường là phòng tuyến cuối cùng của bọn tôi, mà Vương lão đại lại là người duy nhất từng gặp Thiên Ca. Ông ta biết quá nhiều.

Nếu ông ta bị bắt, chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng khi thấy ông ta trốn thoát, tôi nhận ra vẫn còn cơ hội.

Tôi biết rõ anh rất quan tâm đến vợ mình. Vì cô ấy, anh thậm chí từ chối một người như Trương Vi Vi.

Thế nên, tôi mạo hiểm đột nhập vào nhà anh, định bắt vợ anh làm con tin, đổi lấy sự tự do cho Vương lão đại.

Đó là cách duy nhất để cứu ông ta."

Lời này không khác gì so với dự đoán của Lục Trầm.

Anh lạnh lùng nhìn hắn:

"Anh biết rõ tôi như vậy, là nhờ ai? Trương Vi Vi?"

Ngô Bình bật cười, giọng có chút giễu cợt:

"Không hẳn.

Những chuyện giữa anh và vợ anh, tôi biết nhờ Trương Vi Vi. Cô ta luôn tâm sự với tôi, dù có thể không nói thẳng, nhưng tôi nghe là hiểu.

Còn về mối quan hệ giữa anh, Trương Vi Vi và vợ anh, tôi đều biết cả.

Anh là người nổi tiếng trong quân đội, muốn biết thông tin về anh không khó. Chỉ cần nói chuyện với vài người, khéo léo hỏi han một chút, là có thể nắm được mọi thứ tôi cần."

Lời nói của hắn khiến Lục Trầm cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Anh trầm giọng hỏi:

"Nếu đã biết rõ về tôi như vậy, sao các người không trực tiếp giết tôi?"

Đây là điều anh không hiểu.

Ngô Bình nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh:
 

"Tôi đã nghĩ đến việc đó. Nhưng Thiên Ca không cho phép. Anh ấy nói, anh có thân phận đặc biệt. Một khi anh bị ám sát, chắc chắn sẽ có người điều tra đến cùng. Chúng tôi không muốn mạo hiểm, cũng biết rằng dù có giết anh đi, sẽ có kẻ khác thay thế anh mà thôi."

Hắn hơi ngả người ra sau, điềm nhiên nói tiếp:

"Thay vì đối mặt với một người mới, mất công tìm hiểu lại từ đầu, chi bằng để anh sống. Dù sao thì, ít nhất chúng tôi vẫn còn hiểu anh."

Ngô Bình nhếch mép, giọng nói đầy ẩn ý:

"Nếu không, anh đã không còn ngồi đây nữa rồi."

Lục Trầm quan sát đối phương, đôi mắt trầm mặc nhưng trong lòng dậy sóng. Anh bật cười, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén:

"Hôm đó, khi tôi ở Đông Lăng gặp nội gián, người nổ súng từ căn nhà hai tầng bỏ hoang phía đối diện, là anh, đúng không?"

Ngô Bình không né tránh, thản nhiên gật đầu:

"Đúng, là tôi. Thực ra, viên đạn đó vốn là nhắm vào anh. Nếu không phải Thiên Ca đã cảnh cáo tôi trước, không cho động vào anh, thì bây giờ anh đã không ngồi đây nói chuyện với tôi rồi. Còn về nội gián của anh, giết hắn là để cảnh báo anh rằng, mọi hành động của anh đều đã bị chúng tôi nhìn thấu."

Hắn cười, giọng nói mang theo vẻ đắc ý, như thể đã hoàn toàn kiểm soát cục diện.

Lục Trầm siết chặt nắm tay dưới gầm bàn, nhớ lại khoảnh khắc nội gián gục ngã ngay trước mặt mình. Khuôn mặt người đó tràn ngập sợ hãi, ánh mắt anh ta như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi mãi mãi chẳng thể thốt nên lời.

Dù đã quen với sự sống chết, nhưng cái chết của người đó vẫn khiến lòng anh quặn đau. Anh đã nợ một ân tình, mà có lẽ cả đời này không thể trả.

Lúc này, anh rất muốn rút súng bắn chết Ngô Bình.

Nhưng anh biết mình không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK