Chờ Vương Đức Thuận đáp lời, Lục Trầm rảo bước rời khỏi văn phòng.
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác hối hận.
Lý Kiều Kiều là đồng phạm, theo luật phải bị tạm giam. Nhưng cô ta là vợ chiến sĩ, Chu Phú Quý không muốn để cô ta rời đi, thế nên mới đưa cô ta về nhà.
Anh không rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó khiến cô ta lựa chọn con đường này. Nếu bị giam giữ, có lẽ cô ta sẽ không nghĩ quẩn đến mức tự sát.
Đây là sơ suất của anh.
Khi Lục Trầm tới khu nhà gia đình, trước cửa nhà Lý Kiều Kiều đã có vài người tụ tập.
Thím Lưu cùng mấy người vợ quân nhân trong khu đang đứng trước sân nhỏ, vẻ mặt ai nấy đều u ám.
Thấy anh đến, thím Lưu tiến lên, giọng nghẹn lại:
"Doanh trưởng Lục, cậu đến rồi à. Kiều Kiều chết thật rồi..."
Lục Trầm không dừng bước, chỉ gật đầu:
"Ừ, tôi biết rồi, thím Lưu."
Nói rồi, anh bước thẳng vào sân.
Bên trong, Chu Phú Quý đứng đó, lặng lẽ giữa khoảng sân trống trải.
Lục Trầm cau mày, lên tiếng hỏi:
"Tôi vừa nghe nói, rốt cuộc là sao? Chuyện gì đã xảy ra?"
Đôi mắt Chu Phú Quý đỏ hoe, giọng nói đầy đau đớn và hối hận:
"Đều là lỗi của tôi... Đáng lẽ tôi không nên vừa về đã nói đến chuyện ly hôn.
Cô ấy quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, xin tôi đừng bỏ cô ấy. Nhưng tôi vẫn khăng khăng muốn ly hôn, còn nói thẳng rằng cô ấy sẽ phải ngồi tù.
Sau đó, tôi vào phòng khác ngủ.
Tôi không ngờ... cô ấy lại nghĩ quẩn đến mức treo cổ tự tử."
Anh ta run run rút từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Lục Trầm:
"Đây là di thư cô ấy để lại."
Lục Trầm nhận lấy. Chữ viết trên tờ giấy nguệch ngoạc, nhìn kỹ mới có thể đọc ra.
Chu Phú Quý khẽ nói:
"Cô ấy chỉ học đến lớp hai thôi."
Lục Trầm cúi đầu đọc:
Phú Quý, em biết mình sai rồi. Mọi chuyện giữa chúng ta đã chấm hết. Em sẽ phải ngồi tù, trở thành một phạm nhân lao động cải tạo. Cuộc đời em do chính em hủy hoại. Em không trách ai cả, chỉ trách mình đã biến những ngày tháng tốt đẹp thành ra thế này.
Phú Quý à, em không nỡ rời xa anh, cũng không muốn vào tù. Em không biết phải tiếp tục sống thế nào nữa, đành chọn cách này để rời đi.
Phú Quý, em tiếc vì không thể sinh cho anh một đứa con. Mong rằng người vợ sau của anh sẽ có thể sinh con nối dõi. Em đi rồi, mong anh đừng quên em.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng tràn đầy đau đớn và lưu luyến.
Lục Trầm gấp tờ giấy lại, trả cho Chu Phú Quý.
Anh vỗ vai anh ta, giọng trầm thấp:
"Phú Quý, chuyện này không phải lỗi của anh. Người đã mất, đừng quá đau lòng. Pháp y sẽ đến trong khoảng một tiếng nữa."
Chu Phú Quý gật đầu, giọng khàn đi:
"Ừ... Tôi biết rồi."
Dù Lý Kiều Kiều để lại di thư, nhưng cô ta là đồng phạm, lại chết trong hoàn cảnh bất thường.
Theo quy trình, vẫn cần giám định pháp y để xác định nguyên nhân tử vong.
“Anh đã báo cho gia đình chưa?”
“Tôi đã liên lạc với bố mẹ cô ấy. Họ bảo rằng Kiều Kiều còn trẻ, lại chưa có con, nên không thể đưa vào nhà thờ tổ. Họ chỉ muốn tôi hỏa táng rồi mang tro về chôn cất là được. Bố mẹ tôi cũng theo phong tục như vậy, nên tôi quyết định làm theo ý họ.”
Lục Trầm gật đầu.
Phong tục này ở nhiều nơi đều có, quê anh cũng vậy. Những người trẻ mất sớm thường không được tổ chức tang lễ linh đình, cũng không thể đưa vào nhà thờ gia tiên.
“Ừ, anh quyết định vậy cũng đúng. Có cần tôi giúp gì thì cứ nói.”
Chu Phú Quý gật đầu, giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi.”
Lục Trầm bước vào phòng nhìn Lý Kiều Kiều.
Cô ta nằm trên giường, tấm chăn phủ kín người, khuôn mặt che bởi một chiếc khăn trắng.
Trông cô ta thật đáng thương.
Anh ngồi lại với Chu Phú Quý một lúc, đến khi thấy thời gian không còn sớm mới quay về doanh trại.
Không lâu sau, xe của Cục Công an thành phố Đông Lăng tới. Hai chiếc xe—một chiếc để đưa thi thể Lý Kiều Kiều đến giám định, chiếc còn lại áp giải các tội phạm.
Lục Trầm đưa pháp y đến nhà Chu Phú Quý để nhận thi thể, sau đó Chu Phú Quý cũng theo xe rời đi.
Khi anh quay về doanh trại, Ngô Bình và Trương Vi Vi đều đã bị áp giải lên xe cảnh sát. Hồ sơ thẩm vấn cũng đã được anh giao cho Hạ Đông Hải.
“Lục Trầm, phải nói rằng cậu là một trong những người có năng lực nhất tôi từng gặp đấy.” Hạ Đông Hải vỗ vai anh, giọng đầy tán thưởng. “Cậu vô cùng hợp với ngành cảnh sát.”
Lục Trầm mỉm cười, khiêm tốn nói: “Cục trưởng quá khen rồi.”
“Tôi nói thật lòng đấy.” Hạ Đông Hải gật gù. “Cậu là nhân tài hiếm có.”
Cả hai nói thêm vài câu trước khi Hạ Đông Hải rời đi.
Tần Chiêu Chiêu tan làm, vừa về đến khu gia đình đã nghe tin Lý Kiều Kiều bị đưa đi giám định pháp y.
Cô không bất ngờ. Với những ca tử vong bất thường, đây là thủ tục cần thiết.
“Tiểu Tần, chị nghe tin pháp y đưa Lý Kiều Kiều đi rồi, lòng chị sao mà nặng nề quá.” Phương Mai thở dài, tay đặt lên ngực.
Tần Chiêu Chiêu cũng không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào. Một người còn sống sờ sờ, giờ lại không còn nữa.
Về đến nhà, Trương Mỹ Phượng mang sang hai chiếc bánh nướng nóng hổi, mùi thơm lan tỏa.
Tần Chiêu Chiêu cảm ơn, mời chị ấy vào nhà.
Hai người ngồi xuống trò chuyện, chủ đề vẫn xoay quanh Lý Kiều Kiều.
“Khi pháp y đưa cô ấy ra ngoài, thân hình nhỏ bé gầy gò được bọc trong tấm ga giường, trông vô cùng thảm thương.” Trương Mỹ Phượng lắc đầu. “Tuy chị không ưa gì cô ấy, nhưng nhìn cảnh đó cũng thấy xót xa.”
Tần Chiêu Chiêu thở dài: “Con đường này là do cô ấy tự chọn. Có lẽ, đối với cô ấy, đây là một cách giải thoát.”
Trương Mỹ Phượng nhíu mày: “Chị vẫn thấy lạ. Kiều Kiều không giống người sẽ làm vậy.”
Cô ấy không biết rõ toàn bộ câu chuyện.
Tần Chiêu Chiêu cũng không định giấu, bởi cô tin rằng sự thật sớm muộn gì cũng sẽ được làm sáng tỏ.
Vì vậy, cô kể lại việc Lý Kiều Kiều cùng Trương Vi Vi cấu kết hãm hại mình, Lục Trầm và cả Dương Khang.