Cô ấy dừng lại, ánh mắt ảm đạm.
Tần Chiêu Chiêu lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Có chuyện gì sao?"
Lục Dao hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.
"Anh ấy bị mất trí nhớ. Có thể... có thể anh ấy sẽ không nhận ra em nữa."
Tần Chiêu Chiêu chết lặng.
Mất trí nhớ ư?
Rốt cuộc Hứa An Hoa đã trải qua những gì?
Lục Dao kể lại những gì đội trưởng Chu đã nói với cô ấy.
Nghe xong, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy cả người lạnh toát.
Hứa An Hoa đã một mình thâm nhập vào hang ổ của tổ chức tội phạm để làm nhiệm vụ nằm vùng. Nhiệm vụ kiểu này nguy hiểm đến mức nào, cô không phải không biết. Không chỉ xem qua trên phim ảnh, cô còn đọc nhiều tài liệu thực tế, hiểu rằng chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể phải trả giá bằng cả tính mạng.
Công an không tiết lộ chi tiết những gì An Hoa đã trải qua, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ để hiểu cậu ấy chắc chắn đã phải chịu những tra tấn tàn khốc nhất.
Có thể còn sống trở về đã là một kỳ tích.
So với điều đó, mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì quá lớn nữa.
Tần Chiêu Chiêu đặt tay lên vai Lục Dao, trấn an cô ấy.
"Chứng mất trí nhớ có thể phục hồi mà. Chỉ cần cơ thể cậu ấy khỏe mạnh là tốt rồi. Em đừng lo quá."
Lục Dao khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại. Cô ấy cười, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút.
"Em không lo đâu. Chỉ cần anh ấy còn sống, chuyện gì em cũng có thể từ từ cùng anh ấy vượt qua. Ngày nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy, giúp anh ấy nhớ lại em, nhớ lại chúng em..."
Cô ấy đặt tay lên bụng mình, ánh mắt chan chứa yêu thương.
"Chỉ cần gia đình ba người chúng em có thể bên nhau, thế là đủ rồi."
Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ấy, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
"Em nghĩ được như vậy là tốt. Theo hiểu biết của chị, chỉ cần não bộ không bị tổn thương nghiêm trọng, ký ức sẽ có khả năng phục hồi theo thời gian."
"Vâng. Đội trưởng Chu cũng nói bác sĩ điều trị chính của anh ấy bảo vậy. Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười.
Lục Dao vẫn là Lục Dao—kiên cường, mạnh mẽ, dù có rơi vào hoàn cảnh nào cũng không bao giờ bỏ cuộc.
Cô ấy luôn biết cách đối mặt với mọi chuyện, dù đau khổ đến đâu. Nếu không thể giải quyết, cô ấy sẽ học cách chấp nhận.
Tần Chiêu Chiêu đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói:
"Chiều nay chúng ta cùng đến bệnh viện đón An Hoa nhé."
Lục Dao khẽ lắc đầu, giọng nhẹ tênh:
"Không cần đâu chị. Dù sao bây giờ anh ấy cũng không nhận ra ai, có đi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em chỉ là vui quá nên muốn tìm ai đó để chia sẻ niềm vui thôi. Nghĩ đến chị đầu tiên, thế là lập tức chạy qua đây."
Cô mỉm cười, bàn tay vô thức xoa nhẹ bụng.
"Còn tình trạng của An Hoa thế nào, có phải tiếp tục nằm viện hay không thì vẫn cần phải chờ kiểm tra mới biết."
Tần Chiêu Chiêu trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Người trở về là chuyện vui thế này, dù không nhận ra ai thì cũng phải đến nhìn một chút. Biết đâu thấy nhiều người quen, cậu ấy chợt nhớ lại mọi thứ thì sao? Chuyện này khó nói lắm."
Lục Dao ngẩn người:
"Thật sao?"
"Chị nói nghiêm túc đấy."
Hai người tiếp tục trò chuyện. Không lâu sau, Dư Hoa và Lục Phi dẫn Á Á vừa tan học về.
Thấy Lục Dao ở nhà, Lục Phi không khỏi ngạc nhiên:
"Hôm nay không phải cuối tuần mà, sao em lại về giờ này?"
Á Á vui vẻ reo lên:
"Cô ơi!"
Con bé chạy nhào tới, nhưng Lục Phi nhanh tay giữ lại, dịu dàng nhắc:
"Chạy chậm thôi con, đừng va vào cô."
Á Á chu môi, giãy khỏi tay bố:
"Con biết cô có em bé mà, con sẽ không làm cô đau đâu!"
Dứt lời, cô bé nhào vào lòng Lục Dao, giọng ngọt lịm:
"Cô ơi, mấy ngày rồi không thấy cô, con nhớ cô lắm!"
Lục Dao mỉm cười, cúi xuống thơm lên má Á Á:
"Không uổng công cô thương con."
Dư Hoa đặt túi đồ xuống, nhìn Lục Dao rồi hỏi:
"Hôm nay sao rảnh rỗi thế? Không đi làm à?"
Lục Dao vui vẻ kể chuyện Hứa An Hoa đã trở về.
Dư Hoa và Lục Phi thoáng sững sờ, ánh mắt vô thức nhìn sang Tần Chiêu Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu gật đầu xác nhận, lúc ấy họ mới tin.
Dư Hoa thở phào nhẹ nhõm:
"Chỉ cần người còn sống trở về là tốt rồi, mất trí nhớ cũng không sao cả, sau này từ từ rồi sẽ ổn thôi."
Lục Phi cũng đồng tình:
"Đúng vậy, cậu ấy còn sống đã là điều may mắn nhất."
Bà Dư nói:
"Bố con sáu giờ mới về, lúc đó mẹ với bố sẽ đến bệnh viện thăm An Hoa."
Lục Phi lên tiếng:
"Con cũng đi."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Em cũng muốn đi."
Dư Hoa bật cười:
"Ở nhà còn có con cái, những gì cần biết mẹ sẽ về kể lại cho con."
Lục Dao ở lại ăn trưa với gia đình. Sau đó, cô cùng Tần Chiêu Chiêu trò chuyện đến hơn bốn giờ mới về nhà.
Bố mẹ chồng cô đã dọn dẹp nhà cửa tươm tất, ai nấy đều thay đồ mới.
Đúng năm giờ rưỡi, cả nhà có mặt trước cổng Bệnh viện Nhân dân.
Năm giờ năm mươi phút, xe cảnh sát từ Sở công an mới đến nơi.
Lục Dao và bố mẹ chồng đứng chờ sẵn, mắt đỏ hoe vì xúc động.
Vừa khi xe dừng lại, Lục Dao không kiềm chế được, cùng bố mẹ chồng bước nhanh đến gần. Qua lớp cửa kính, cô cố gắng tìm kiếm bóng dáng người mà cô ngày đêm mong nhớ.
Cục trưởng Tôn tự mình lái xe, đội trưởng Chu ngồi ghế phụ, vừa xuống xe đã mở cửa phía sau.
Một bàn chân bước xuống trước, sau đó, Hứa An Hoa từ trong xe chậm rãi đi ra.
Mẹ Hứa không cầm được nước mắt, nhào đến ôm chầm lấy con trai:
"An Hoa! Con về rồi... Cuối cùng mẹ cũng gặp được con..."
Nhưng Hứa An Hoa chỉ đứng im. Ánh mắt cậu ta có chút mơ hồ, không phản kháng, cũng không đáp lại. Đôi mắt cậu ta hoang mang, dường như đang cố gắng lục tìm ký ức trong đầu.
Khi ánh mắt ấy lướt qua Lục Dao, trong khoảnh khắc, có một tia ngạc nhiên thoáng hiện. Nhưng rồi, Hứa An Hoa nhanh chóng dời mắt, nhìn về phía đội trưởng Chu như thể tìm kiếm sự xác nhận.
Đội trưởng Chu vỗ vai cậu ta, giọng áy náy:
"Đây là mẹ cậu, đây là bố cậu... còn đây là vợ cậu. Trên đường đến đây, tôi đã nói qua rồi."
Hứa An Hoa mấp máy môi, giọng khàn khàn:
"Tại sao... tôi không có chút ấn tượng nào về họ?"
Đội trưởng Chu thở dài:
"Cậu bị thương quá nặng, dẫn đến mất trí nhớ. Chúng ta đến gặp bác sĩ trước đã, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cậu sẽ nhớ lại tất cả."
Lục Dao đã chuẩn bị tâm lý rằng Hứa An Hoa sẽ không nhận ra mình. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt xa lạ kia đối diện với cô, trái tim vẫn đau nhói.
Cô biết cậu ta không cố ý, nhưng vẫn thấy xót xa khôn nguôi.
Mẹ Hứa kéo Lục Dao đến gần hơn, giọng nghẹn ngào:
"An Hoa, đây là Lục Dao. Con bé đang mang thai con của con, đã hơn năm tháng rồi. Con sắp làm bố đấy..."