Người mà Trương Vi Vi đang đợi chính là Ngô Bình.
Lục Trầm không hề bất ngờ. Cả anh và Dương Khang đều đã nghĩ đến khả năng người mà Trương Vi Vi muốn gặp chính là Ngô Bình. Giờ đây, khi nhìn thấy rõ ràng, suy đoán của họ đã trở thành sự thật.
Trái tim Lục Trầm bỗng trở nên căng thẳng, những thông tin mới này khiến anh càng thêm chú ý.
Trương Vi Vi thấy Ngô Bình xuất hiện, trong lòng có chút bất mãn:
"Sao bây giờ anh mới đến? Tôi chưa ăn gì mà đã vội đến gặp anh, vậy mà anh lại để tôi đợi lâu như thế ở nơi nguy hiểm này."
Ngô Bình chỉ cười nhẹ, giải thích:
"Tôi chỉ muốn cẩn thận một chút thôi. Sợ có người theo dõi cô, nếu vậy thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ, không tốt cho cả hai chúng ta."
Trương Vi Vi biết Ngô Bình cẩn thận là đúng, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái. Cô ta nhíu mày, giọng có chút không vui:
"Tôi đã rất cẩn thận, không ai biết cả. Anh không cần phải lo lắng như vậy. Còn chuyện anh đã hứa với tôi, bao giờ mới thực hiện đây?"
Ngô Bình nhếch môi cười, chậm rãi lấy từ trong túi ra một gói nhỏ rồi đặt vào tay cô ta.
"Không phải tôi đang đến giúp cô đây sao?"
Trương Vi Vi nhận lấy, ánh mắt đầy thắc mắc. Cô ta quan sát kỹ gói đồ trên tay, rồi ngước lên hỏi:
"Đây là gì?"
Ngô Bình hạ giọng, ánh mắt mang theo ý cười bí hiểm.
"Thứ này có thể giúp cô hoàn thành nguyện vọng của mình."
Trương Vi Vi vẫn chưa hiểu rõ, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.
Ngô Bình kiên nhẫn giải thích:
"Đồ tốt đấy, chỉ cần thả vào nước rồi uống, người nọ sẽ hoàn toàn để mặc cô khống chế. Tôi mua nó từ chợ đen, hàng đảm bảo."
Nghe vậy, đôi mắt Trương Vi Vi lóe lên tia sáng hứng thú, nhưng cô ta vẫn giữ chút dè dặt.
"Thứ này có đáng tin không?"
Ngô Bình cười nhạt, giọng chắc chắn:
"Đương nhiên đáng tin. Nếu không đảm bảo, cô nghĩ tôi dám mang đến cho cô sao?"
Trương Vi Vi im lặng vài giây, rồi cẩn thận cất gói đồ vào túi. Cô ta ngước lên nhìn thẳng vào mắt Ngô Bình, giọng nghiêm túc:
"Tôi tin anh. Nói đi, anh muốn tôi làm gì?"
Ngô Bình hơi nghiêng người, ghé sát tai cô ta thì thầm vài câu.
Lời hắn nói khiến mắt Trương Vi Vi càng sáng lên. Cô ta không ngờ còn có một kế hoạch hoàn hảo như vậy.
Sao trước giờ cô ta lại không nghĩ ra chứ?
Nhưng ngoài mặt, cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc.
"Đơn xin xuất ngũ của tôi đã được phê duyệt, chỉ cần chờ bác sĩ mới đến thay thế là tôi có thể rời khỏi đây. Tôi đánh đổi danh tiếng của mình để giúp anh chuyện này, sau khi thành công, tôi mong anh giữ đúng lời hứa."
Ngô Bình gật đầu, mỉm cười trấn an:
"Cô yên tâm."
Trương Vi Vi gật đầu đáp lại:
"Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Ngô Bình hài lòng nhìn cô ta:
"Ừ, tôi tin vào năng lực của cô."
Trương Vi Vi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cau mày nói:
"Trễ rồi, tôi phải về đây. Anh cũng nên đi đi, chờ tin tốt từ tôi."
Ngô Bình khẽ cười:
"Được, tôi sẽ chờ tin vui từ cô."
Ở một góc tối cách đó không xa, Lục Trầm và Dương Khang lặng lẽ quan sát tất cả.
Dương Khang nhìn theo bóng dáng hai người đang chia tay, sau đó quay sang hỏi Lục Trầm:
"Doanh trưởng Lục, anh nghĩ xem Ngô Bình đã đưa thứ gì cho Trương Vi Vi vậy?"
Lục Trầm lắc đầu, ánh mắt trầm tư.
Anh không biết trong gói đồ đó là gì, nhưng có một điều anh đã nhận ra: giữa hai người này không hề có sự thân mật của tình cảm nam nữ. Điều đó chứng tỏ, họ không phải đang yêu đương mà là đang hợp tác.
Nhưng họ đã kết hợp với nhau từ khi nào?
Dựa vào thái độ của Ngô Bình và Trương Vi Vi, có thể thấy thứ hắn đưa cho cô ta rất quan trọng. Vậy mục đích của họ là gì?
Lục Trầm cảm thấy mình đã đánh giá thấp Trương Vi Vi.
Anh quay sang dặn dò Dương Khang:
"Anh làm cùng văn phòng với cô ta, tiếp cận sẽ dễ dàng hơn. Cố gắng tìm cách lấy được món đồ đó xem bên trong rốt cuộc là gì. Nếu không lấy được thì ít nhất cũng phải theo dõi cô ta thật sát."
Dương Khang gật đầu, đồng tình:
"Không thành vấn đề."
Nhìn theo bóng dáng Ngô Bình và Trương Vi Vi dần khuất xa, Dương Khang nhanh chóng rẽ vào con đường tắt trong núi để quay về Sở Y Vụ.
Thứ nhất, anh ta đã rời đi quá lâu, nếu để người khác nghi ngờ thì không hay.
Thứ hai, để Trương Vi Vi tin rằng anh ta vẫn luôn ở trong Sở Y Vụ, không hề có mặt ở bên ngoài.
Còn Lục Trầm, anh vẫn tiếp tục đi theo Trương Vi Vi, duy trì khoảng cách an toàn, chỉ để giám sát nhất cử nhất động của cô ta.
...
Trương Vi Vi trở lại phòng y tế, nhìn thấy Dương Khang đang cẩn thận khám cho một chiến sĩ.
Cô ta không chào hỏi mà chỉ lặng lẽ đi thẳng đến bàn làm việc.
Hôm nay cô ta về trễ, đã muộn hơn hai mươi phút.
Cô ta bước nhanh đến ngăn kéo, mở túi lấy gói đồ ra rồi cẩn thận đặt vào bên trong.
Đây là món đồ quan trọng, không thể để trên người quá lâu. Nếu bị mất, cô ta sẽ không còn cơ hội thứ hai.
Thông thường, ngăn kéo này không khóa, nhưng hôm nay cô ta phải cẩn thận hơn.
Trương Vi Vi lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra, khóa chặt lại. Xong xuôi, cô ta mới yên tâm bỏ chìa vào túi áo của mình.
Bên kia, Dương Khang vừa kê toa xong cho chiến sĩ. Anh ta đưa tờ giấy cho đối phương, giọng bình thản:
"Chỉ cần tiêm một mũi là ổn, cậu đến phòng trị liệu chờ nhé."
Chiến sĩ gật đầu, cầm toa thuốc rời đi.
Trương Vi Vi đứng dậy.
Không ai biết cô ta đang nghĩ gì.