Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chẳng lẽ em thật sự thấy chết không cứu sao? Dù gì em cũng là người sống trong khu quân nhân mà.”

Câu nói ấy khiến Tần Chiêu Chiêu sầm mặt. Cô nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện, giọng lạnh nhạt:

“Xin bà đừng mang đạo đức ra ép buộc tôi. Chuyện trong nhà không giải quyết được thì lại đẩy sang người khác. Nếu người ta không giúp, lập tức gán cho cái tội thấy chết không cứu. Bà không thấy nực cười à?”

Người phụ nữ không vì thế mà lùi bước, vẫn giữ giọng kiên trì:

“Nếu bọn chị có thể giúp thì đã chẳng phải nhờ em. Em có khả năng mà không ra tay, chẳng phải là thấy chết không cứu sao? Chị nói có sai không? Lỡ chuyện này truyền ra ngoài, người ta chỉ nghĩ em là người máu lạnh thôi.”

Chiếc xe buýt không đông khách, không gian khá yên tĩnh. Dù hai người không lớn tiếng, nhưng lời qua tiếng lại vẫn lọt vào tai những người xung quanh. Mọi người nhanh chóng nhận ra người bán vé này đang cố tình ép buộc.

Một phụ nữ trung niên không nhịn được, lên tiếng:

“Chị nói vậy không đúng rồi. Tôi nghe từ nãy đến giờ, người ta đã nói rõ là không thể giúp, vậy mà chị cứ ép. Giờ lại còn mang chuyện ‘lan truyền ra ngoài’ ra dọa nạt. Như thế là quá đáng!”

“Đúng đó! Giúp hay không là quyền của người ta, sao có thể ép buộc thế được?” Một hành khách khác cũng tán thành.

Có người lên tiếng bênh vực, những người khác cũng bắt đầu bàn tán. Đa phần đều chỉ trích cách hành xử của nhân viên bán vé, chỉ có vài người lác đác cho rằng nếu thật sự giúp được thì cũng nên thử.

Người bán vé bắt đầu lo lắng. Bà ta vốn dĩ đã từng bị xử phạt vì làm giả giấy khám thai cho Vinh Xuân Mai, suýt mất việc, may nhờ có người trong gia đình giúp đỡ mới giữ được công việc này. Giờ nếu lại bị hành khách khiếu nại, e rằng sẽ không còn đường lui.

Cân nhắc tình hình, giọng điệu bà ta dịu xuống:

“Chị lo lắng quá nên nói năng không phải. Chị chỉ có một đứa cháu gái, thấy nó khổ sở như vậy cũng không đành lòng. Chị nghĩ em từng quen biết nó, lại là hàng xóm với nhà chồng nó, hơn nữa nhà chồng nó rất tin tưởng em, nên mới mở lời nhờ giúp.

Chị sai khi ép em giúp, chị xin lỗi.

Cháu gái chị làm sai thì tự chịu, số phận ra sao đành thuận theo tự nhiên.”

Tần Chiêu Chiêu vốn đang bực tức, nhưng thấy bà ta xin lỗi thì cũng nguôi giận đôi chút. Cô bình tĩnh đáp:

“Không phải tôi không muốn giúp. Nhưng những gì cô ấy đã làm trước đây, chắc bà cũng biết rõ. Đối xử với nhà chồng như thế, họ còn cưới chỉ vì đứa bé trong bụng. Giờ cô ấy không lo cho con, để con qua đời, khiến nhà chồng mất hết hy vọng. Tôi nghĩ họ đã cân nhắc kỹ mới đưa cô ấy về nhà mẹ đẻ.

Một khi đã gửi đi, họ sẽ không nhận lại nữa đâu. Hôn lễ của hai người họ cũng chỉ làm qua loa vài mâm cỗ, thậm chí còn chẳng có giấy kết hôn.

Giờ cô ấy chẳng còn gì cả, về lại nhà chồng là chuyện không thể.

Bà nên khuyên cô ấy tập trung ở cữ, chăm sóc bản thân cho tốt. Sau này còn phải sống tiếp.”

Lời Tần Chiêu Chiêu nói quá hợp lý, người phụ nữ kia không thể phản bác.

“Những gì em nói đều đúng… nhưng chị vẫn hy vọng em có thể thử giúp một lần. Chị biết nó đã làm nhiều chuyện không đáng, nhân phẩm không tốt. Nhưng nó mới hai mươi tuổi, có thể sau chuyện này sẽ thay đổi. Thành công hay không chưa biết, nhưng em thử một lần có được không?”

Tần Chiêu Chiêu thấy đối phương cố chấp không nghe, cũng không muốn nói thêm.

Người bán vé lại khẩn khoản:

“Chị cầu xin em đấy, được không?”

Tần Chiêu Chiêu thoáng do dự. Bà ta cứ nghĩ cô là người duy nhất có thể giúp Vinh Xuân Mai, còn cầu xin nhún nhường đến mức này. Xem ra, bà ta thật sự thương cháu gái mình. Nếu cô từ chối, liệu có phải quá nhẫn tâm không?

Lúc này, mấy hành khách thấy thái độ bà ta dịu lại cũng lên tiếng khuyên nhủ. Hết người này đến người khác đề nghị cô thử giúp một lần. Cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu đành gật đầu.

“Bà đừng hy vọng quá nhiều. Tôi không tài giỏi như bà nghĩ đâu.”

Người bán vé mừng rỡ, nắm chặt tay cô:

“Em chịu giúp là chị đã biết ơn lắm rồi! Chỉ cần cháu gái chị được nhà chồng chấp nhận lại, chị nhất định dẫn nó đến cảm ơn em.”

“Không cần cảm ơn đâu. Nhưng tôi nói trước, khả năng để cháu gái bà quay lại nhà chồng là rất nhỏ. Đừng hy vọng quá nhiều kẻo lại thất vọng.”

Nhân viên bán vé thở dài: “Chị hiểu rồi. Vậy em định khi nào đi?”

“Tôi tính trong tuần này, nếu sắp xếp được thời gian thì sẽ ghé qua.” Tần Chiêu Chiêu đáp.

“Tốt quá! Nếu có tin gì thì em cứ gọi vào số của công ty chị nhé. Chị tan làm lúc sáu giờ, sau đó sẽ ở lại thêm nửa tiếng. Trong khoảng thời gian đó, chỉ cần em gọi thì chị sẽ nghe máy.” Nói xong, bà ta nhanh chóng viết một dãy số ra giấy, đưa cho cô.

Tần Chiêu Chiêu nhận tờ giấy, lướt mắt qua số điện thoại rồi gật đầu, cất vào túi áo.

Khi xe dừng trước cổng đại viện quân đội, cô bước xuống. Nhân viên bán vé ở phía sau còn dặn với theo: “Em nhớ đừng quên đấy nhé!” Nói rồi, chiếc xe tiếp tục lăn bánh, hòa vào dòng phương tiện đông đúc.

Về đến nhà, Tần Chiêu Chiêu thấy Vương Tuệ Lan và bảo mẫu mỗi người đang bế một đứa trẻ, vừa cười nói vừa dỗ dành chúng. Nhìn thấy cô, Vương Tuệ Lan liền bế con bước tới, nở một nụ cười rạng rỡ:

“Chiêu Chiêu, chị về rồi! Mau đưa chứng chỉ cho bọn em xem nào, để em coi thử bằng của bác sĩ trông thế nào.”

Tần Chiêu Chiêu đặt túi xuống bàn: “Chị vẫn chưa lấy được.”

“Sao lại thế? Cuối tuần trước Sở Y Tế có gọi điện bảo chị đến lấy mà. Chẳng lẽ có vấn đề gì?”

“Họ bảo có thể giấy chứng chỉ bị chuyển xuống cấp xã rồi. Giờ họ đang kiểm tra lại, nếu tìm thấy sẽ báo cho chị sau.”

“Vậy cũng được, miễn là không thất lạc. Với cả chị đang bận chăm con, đâu có đi làm ngay, lấy sớm hay muộn cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK