Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, bố Phương Yến vươn tay cầm ba cuốn nhật ký lên: "Dày như vậy, chắc phải đọc lâu lắm. Thôi, chúng ta về phòng đọc từ từ."

Mẹ cô ta gật đầu, cả hai rời khỏi phòng con gái, trở lại phòng mình.

Bà ta nói: "Ông đi tắm đi, người toàn mồ hôi rồi. Tắm xong lên giường đọc cũng được."

Bố Phương Yến đặt nhật ký lên giường, lấy quần áo rồi bước ra ngoài tắm.

Trong lúc chồng đi tìm thợ khóa, bà ta đã tắm xong. Bà ta ngồi tựa đầu giường, bật đèn ngủ với quạt trần, tay chậm rãi lật mở cuốn nhật ký đầu tiên.

Càng đọc, chân mày bà ta càng nhíu chặt lại.

Có những đoạn khiến bà ta không chịu nổi, thậm chí suýt nôn.

Phương Yến vốn rất thích động vật nhỏ. Khi còn nhỏ, họ đã mua cho cô ta rất nhiều mèo, chó, thỏ, chim để làm bạn. Nhưng chẳng bao lâu sau, những con vật ấy hoặc chết, hoặc mất tích không rõ lý do.

Mỗi lần như vậy, Phương Yến đều tỏ ra đau buồn, khóc lóc thảm thiết. Bố mẹ cô ta thấy con gái thương yêu động vật đến vậy, không nỡ để cô ta buồn, nên hết lần này đến lần khác mua thú cưng mới cho cô ta.

Cứ mỗi lần có thú mới, cô ta lại vui vẻ ôm chúng vào lòng, cười tươi rạng rỡ, thậm chí còn ôm chúng ngủ.

Nhưng những con vật ấy... chưa từng sống quá ba tháng trong căn nhà này.

hóa ra, tất cả những gì họ từng tin tưởng chỉ là giả dối.

Những trang nhật ký dày cộp chứa đầy những bí mật kinh hoàng—một sự thật đen tối mà họ chưa bao giờ ngờ tới.

Những con vật mất tích... từng con một bị tra tấn đến chết dưới bàn tay của chính con gái họ.

Có con bị giẫm đạp đến nát bấy, có con bị lột da sống, có con thì bị móc mắt, bị hành hạ đến hơi thở cuối cùng.

Cô ta không chỉ ghi lại từng chi tiết, mà còn mô tả cảm xúc của chính mình. Không phải sợ hãi, không phải áy náy, mà là phấn khích. Thỏa mãn.

Khoái cảm tàn nhẫn dâng trào theo từng hành động tàn độc.

Những dòng chữ được viết nắn nót, gãy gọn, như thể đang mô tả một thú vui bình thường.

Nhưng đó không phải thú vui.

Đó là ác mộng.

Cuốn nhật ký này không chỉ ghi lại vài lần hiếm hoi, mà là một chuỗi dài những hành vi kinh khủng suốt từ năm mười tuổi đến tận bây giờ—mười bốn năm ròng rã.

Bà Phương chỉ mới lướt qua vài trang mà toàn thân đã run lên bần bật. Cả người lạnh toát.

Bà không thể tin được.

Không thể tin nổi.

Những trang chữ trước mặt bà như hóa thành những móng vuốt vô hình siết chặt lấy trái tim. Đau đớn. Nghẹt thở.

Đây là Tiểu Yến sao? Là đứa con gái ngoan ngoãn mà bà đã nuôi nấng suốt hơn hai mươi năm qua sao?

Không... không thể nào...

Tay bà run rẩy đến mức không thể cầm nổi cuốn sổ nữa.

Lúc này, ông Phương tắm xong bước vào phòng, thấy vợ mình mặt cắt không còn giọt máu, ông không khỏi giật mình:

“Bà sao thế?”

Mẹ Phương bật khóc.

“Hu hu!”

Ông Phương càng hoảng:

“Bà làm tôi sợ quá! Có chuyện gì vậy?”

Bà Phương run rẩy đưa cuốn nhật ký cho chồng, giọng lạc đi:

“Ông nói đúng… Tiểu Yến của chúng ta… con bé đã có vấn đề từ năm mười tuổi rồi… Ông nhìn xem nó viết gì trong này… đáng sợ quá… tôi không dám đọc nữa…”

Ông Phương nhíu mày, cầm cuốn sổ lên xem.

Ban đầu, ông vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chăm chú đọc từng dòng.

Nhưng chỉ vài trang đầu tiên đã khiến sắc mặt ông tái mét.

Đọc tiếp vài trang nữa, bàn tay cầm sổ cũng không kiềm chế được mà siết chặt lại.

Hơi thở ông dần trở nên gấp gáp.

Tim đập dồn dập.

Những hình ảnh trong từng dòng chữ hiện lên rõ ràng trong tâm trí, tựa như những thước phim ghê rợn quay chậm.

Lột da. Móc mắt. Bẻ gãy xương.

Cô ta không chỉ làm, mà còn ghi lại với tâm trạng đầy hưng phấn.

Cả cuốn sổ tràn ngập những nội dung bệnh hoạn như vậy.

Bố Phương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Ông hoàn toàn hiểu được nỗi sợ hãi của vợ mình.

Một người đàn ông như ông đọc còn không chịu nổi, huống hồ là một người mẹ.

Ông Phương khép cuốn sổ lại, đặt xuống bàn, trầm giọng nói:

“Bà đừng nghĩ nhiều nữa. Cả ngày nay bà cũng đã mệt rồi, ngủ đi. Phần còn lại tôi sẽ xem.”

Bà Phương dường như đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Bà không đủ can đảm để mở thêm bất cứ cuốn nào khác.

Bà sợ.

Sợ rằng nếu tiếp tục đọc, bà sẽ phát hiện ra những điều còn kinh khủng hơn.

Ông Phương thì không như vậy.

Ông lấy một cuốn sổ khác.

Cuốn này là những ghi chép gần đây, từ khi Phương Yến bắt đầu đi làm.

Khác với cuốn trước, nội dung trong đây không còn là động vật nữa, mà là con người.

Từng trang giấy kể lại hành trình của cô ta trong đài truyền hình—từ một biên tập viên nhỏ bé, cô ta đã làm thế nào để trở thành một phóng viên có sức ảnh hưởng chỉ trong hơn hai năm.

Nhưng điều khiến ông Phương rùng mình không phải sự thăng tiến nhanh chóng đó.

Mà là cách cô ta đạt được nó.

Những dòng chữ lạnh lẽo tường thuật chi tiết mối quan hệ giữa cô ta và giám đốc đài truyền hình.

Cô ta đã dùng thủ đoạn gì để khiến gã phải quỵ lụy trước mình.

Những lần quan hệ trong hai năm qua, địa điểm, cảm xúc, suy nghĩ, mục đích…

Tất cả đều được ghi chép rõ ràng như một bản kế hoạch tỉ mỉ.

Hóa ra, sự nghiệp mà họ từng nghĩ là dựa vào năng lực của cô ta, thực chất lại được đánh đổi bằng những thứ khác.

Tiếp tục đọc, ông thấy xuất hiện những cái tên quen thuộc: Lục Phi, Vương Tuệ Lan, bố mẹ Vương Tuệ Lan…

Những cái tên này không đơn thuần chỉ xuất hiện.

Mà là từng kế hoạch nhắm vào họ.

Từ lúc bắt đầu phỏng vấn Lục Phi, cô ta đã để ý đến anh ta và gia thế phía sau.

Cô ta biết Lục Phi đã có con, nhưng điều đó không quan trọng.

Điều cô ta muốn chính là vị thế của nhà họ Lục.

Dựa vào nền tảng gia đình ấy, cô ta sẽ có cơ hội biến mình thành một người phụ nữ đáng ngưỡng mộ.

Cô ta chủ động tiếp cận.

Cô ta muốn lợi dụng mối quan hệ trong đài truyền hình để biến Lục Phi thành người nổi tiếng ở Hải Thị. Khi ấy, anh ta sẽ biết ơn cô ta. Cả gia đình họ Lục cũng sẽ biết ơn cô ta.

Với công việc, gia thế, ngoại hình, và tình trạng độc thân, cô ta tự tin rằng chỉ cần có ý muốn, cô ta hoàn toàn có thể gả vào nhà họ Lục.

Nhưng không ngờ, Lục Phi không quan tâm đến danh lợi.

Và quan trọng hơn, anh ta không có ý gì với cô ta.

Cuối cùng, người anh ta chọn lại là một người giúp việc—Vương Tuệ Lan.

Một người thua kém cô ta về mọi mặt.

Điều này, cô ta không thể chấp nhận.

Những gì cô ta không có được, cô ta thà phá hủy, chứ không bao giờ để người khác sở hữu.

Ban đầu, cô ta có ý định giết Vương Tuệ Lan.

Nhưng...

Kế hoạch này quá mạo hiểm.

Một khi bị bắt, đó sẽ là đường chết.

Và đổi mạng mình để lấy mạng của một người giúp việc, cô ta thấy không đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK