Mục lục
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi, bà ta quay sang Giang Tâm Liên, giọng đầy phẫn nộ:

"Thấy chưa? Mới về đây có mấy ngày mà đã học thói nói xấu ông bà rồi! Lớn lên cũng chẳng ra gì, vô ơn như thế thì sau này đừng mong có ai thương nó!"

Giang Tâm Liên nhìn mẹ mình trách mắng con gái mà không nói gì, sắc mặt lạnh nhạt như thể chuyện này chẳng liên quan đến cô ta.

Lục Phi đứng bên cạnh vốn đã nhịn rất lâu, nhưng đến lúc này, anh ta không thể tiếp tục giữ bình tĩnh nữa. Ánh mắt anh ta tối sầm, giọng trầm xuống đầy tức giận:

"Em cứ để yên cho mẹ em nói những lời như vậy với con sao?"

Giang Tâm Liên biết mẹ mình nói hơi nặng lời, nhưng cô ta cũng hiểu, tất cả chỉ là vì bà lo nghĩ cho cô ta mà thôi. Vậy nên, cô ta không phản bác mà chỉ nhàn nhạt đáp:

"Có gì là sai?"

Ánh mắt cô ta sắc bén, nhìn thẳng vào anh ta như đang cảnh cáo.

Lục Phi siết chặt nắm tay, nhưng anh ta biết lúc này có nói gì cũng vô ích. Hít một hơi thật sâu, anh ta kìm nén cảm xúc, giọng điệu dứt khoát:

"Được thôi, nếu em nghĩ như vậy thì chúng ta cũng không cần nói gì thêm nữa. Đưa con cho anh."

Anh ta bước tới, dừng lại cách Giang Tâm Liên hơn một mét rồi đưa tay ra với Thanh Thanh – cô bé vẫn đang bám chặt lấy mẹ không chịu buông.

Ánh mắt Lục Phi dịu lại, giọng nói nhẹ nhàng:

"Thanh Thanh, con về với bố nhé."

Nhưng cô bé chỉ càng siết chặt vòng tay quanh cổ mẹ, lắc đầu quầy quậy:

"Không! Con muốn ở với mẹ!"

Giang Tâm Liên cảm thấy lòng mình nhói đau, bàn tay khẽ siết lấy lưng con gái nhỏ. Nhưng chưa kịp nói gì, bà Giang đã bực bội lên tiếng:

"Đừng có mềm lòng! Mau đưa con cho nó đi! Hay con quên hết những gì mẹ đã nói rồi?"

Giang Tâm Liên biết rất rõ, nếu cô ta do dự lúc này thì sẽ thua. Mím môi, cô ta cúi xuống định bế con gái đưa cho Lục Phi.

Nhưng Thanh Thanh lại càng ôm chặt hơn, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn, giọng cô bé nghẹn lại trong tiếng khóc:

"Không được! Con muốn bố mẹ cùng về nhà với con! Con muốn ở với mẹ cơ!"

Bà Giang lúc này đã mất hết kiên nhẫn. Bà ta sải bước đến bên cạnh con gái, cứng rắn gỡ tay Thanh Thanh ra khỏi Giang Tâm Liên rồi ôm lấy cô bé. Không thèm để ý đến ánh mắt hoảng hốt của đứa trẻ, bà ta lạnh giọng:

"Mẹ con không cần con nữa! Con về với bố đi!"

Dứt lời, bà ta liền đưa Thanh Thanh đang khóc nức nở cho Lục Phi.

Sự việc xảy ra quá nhanh, đến khi Lục Phi kịp phản ứng thì con gái đã ở trong vòng tay anh ta.

Anh ta nhìn xuống cô bé, cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy, tiếng khóc của con như lưỡi dao cứa vào tim. Một nỗi đau không cách nào diễn tả được tràn ngập trong lồng ngực anh ta.

Anh ta không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa. Trong mắt anh ta, mỗi gương mặt trong căn nhà này đều khiến anh ta chán ghét. Không nói thêm lời nào, anh ta cúi xuống bế cả Á Á lên, mặc kệ tiếng khóc xé lòng của Thanh Thanh, quay người rời đi.

Trên xe, Thanh Thanh vẫn thút thít, nhưng tiếng khóc đã nhỏ dần.

Á Á giống như một người trưởng thành thu nhỏ, cô bé ôm lấy em gái, bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên lưng Thanh Thanh an ủi:

"Em gái, đừng khóc nữa. Mẹ không cần chúng ta nữa, nhưng chúng ta vẫn còn có bố, còn có ông bà nội, còn có cô chú với thím hai. Họ đều là người thân của chúng ta."

Thanh Thanh dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu rằng, mẹ đã thực sự bỏ rơi mình. Đôi mắt cô bé vẫn hoe đỏ, nhưng lần này, cô bé không khóc nữa mà chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy chị gái.

Lục Phi ngồi trên ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, nhưng ánh mắt đã trở nên mơ hồ vì nước mắt.

Anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lúc này đây, anh ta không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng. Một cuộc hôn nhân thất bại, những tổn thương sâu sắc nhất lại đổ hết lên đầu những đứa trẻ vô tội.

Ở phía bên kia, nhìn theo bóng lưng bố con Lục Phi dần khuất xa, Giang Tâm Liên bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Dường như có thứ gì đó vừa bị lấy mất, khiến lòng cô ta trống trải đến không thể diễn tả.

Ông Giang thấy con gái ngồi thất thần, bèn vỗ vai cô ta, giọng điềm nhiên:

"Con làm vậy là đúng rồi. Lục Phi có thể cho tụi nó một cuộc sống tốt hơn. Để bọn nhỏ ở với nó, con cũng không cần phải lo lắng gì cả. Thôi, chúng ta tiếp tục đánh mạt chược đi."

Giang Tâm Liên chẳng còn tâm trạng nào để đánh mạt chược, nhưng mẹ cô ta lại giữ chặt không cho rời đi.

"Hôm nay là giao thừa, con không thể không vui. Nếu không cả năm mới sẽ chẳng còn may mắn. Có gì ghê gớm đâu chứ, con phải vui lên!"

"Đúng vậy đấy, chị à. Chúng ta đánh thêm vài ván nữa, đừng nghĩ nhiều mà buồn."

Giang Tâm Liên biết mọi người đang cố gắng an ủi mình. Cô ta im lặng một lát, rồi đặt tay lên bàn mạt chược, miễn cưỡng tiếp tục ván chơi.

Lục Phi bế hai con về khu nhà dành cho gia đình quân nhân. Trong nhà, Lục Trầm và bố anh – Lục Quốc An – đang đánh cờ tướng, còn mẹ anh – bà Dư Hoa – thì đang trò chuyện cùng Lục Dao và Tần Chiêu Chiêu.

Từ lúc Lục Phi đưa các con đi gặp Giang Tâm Liên, Dư Hoa cứ thấp thỏm không yên. Bà lo không biết anh có thể đưa các cháu về an toàn hay không.

Lục Dao nhẹ nhàng nói: "Mẹ à, mẹ đừng lo quá. Chị dâu sẽ không vì con cái mà từ bỏ tài sản đâu. Dù chị ấy có muốn giữ bọn trẻ, ông bà Giang cũng không đồng ý. Mẹ quên rồi sao? Nhà đó còn có một cậu con trai hơn hai mươi tuổi vừa mới có bạn gái nữa đấy."

Lời của Lục Dao vừa dứt, cửa mở ra. Lục Phi bế Thanh Thanh bước vào, theo sau là Á Á với đôi mắt đỏ hoe.

Lục Dao nhìn thấy hai cháu, liền bật cười: "Mẹ, con nói có sai đâu! Anh cả đã đưa cháu gái của mẹ về rồi đây này."

Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng tắt lịm khi thấy hai mắt hai đứa bé hoe đỏ, rõ ràng vừa mới khóc rất lâu. Dư Hoa đau lòng, vội bước tới bế Thanh Thanh từ tay con trai, nhẹ nhàng vỗ về:

"Cháu ngoan của bà nội."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK