Nói xong, ông quay sang nhìn con trai.
Lục Phi đang cầm ly nước, bị ánh mắt của bố làm cho bối rối. "Bố nhìn con làm gì thế?"
Lục Quốc An nghiêm nghị. "Con làm việc trong cơ quan, phải luôn giữ mình. Đừng có phạm sai lầm như mấy kẻ này."
Lục Phi bật cười. "Con là con trai của Lục Quốc An, sao có thể làm bố mất mặt? Với một người bố chính trực như bố, con sao dám kém cỏi chứ?"
Lục Quốc An nghe con gián tiếp khen mình, sắc mặt cũng dịu lại, khóe môi hơi nhếch lên. "Bố biết con không phải loại người đó. Nhưng ngoài xã hội phức tạp lắm, có kẻ muốn kéo con xuống nước, con nhất định phải luôn cảnh giác!"
Lục Phi nhún vai. "Bố yên tâm, không ai kéo con được đâu. Nếu có thì con đâu phải mãi làm nhân viên quèn."
Lục Quốc An gật đầu. "Con hiểu được như vậy là tốt."
Ngồi cạnh, Dư Hoa lườm chồng. "Tôi thấy ông lo lắng thừa rồi đấy. Con trai ông thế nào, chẳng lẽ ông không biết? Một người chẳng màng quyền thế như nó, sao có thể làm ra những chuyện đó được?"
Lục Quốc An cười xòa: "Tôi chỉ lo cho nó nên mới nói vậy, nào có phải không tin nó đâu. Người ta còn chưa có ý kiến mà bà đã vội không vui rồi."
"Đó là vì Lục Phi dễ tính thôi."
Lục Quốc An bật cười: "Chúng ta già thế này rồi mà còn tranh luận mấy chuyện nhỏ nhặt này, bà không sợ bọn trẻ cười à?"
Cả nhà đều có mặt, ngay cả Á Á, Thanh Thanh và Tần Chiêu Chiêu cũng ngồi đó. Tần Chiêu Chiêu rất thích những khoảnh khắc gia đình như thế này. Hồi bố mẹ cô còn sống cùng nhau, họ cũng thường xuyên trêu chọc nhau như vậy.
Dư Hoa quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu là người hiểu chuyện nhất, con bé sẽ không cười tôi đâu. Đúng không, Chiêu Chiêu?"
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười gật đầu: "Dạ, không đâu ạ."
Dư Hoa đắc ý nhìn sang Lục Quốc An: "Nghe rõ chưa?"
Lục Quốc An lắc đầu cười, đứng dậy: "Bà còn được nước lấn tới à? Tôi không đôi co với bà nữa. Ra ngoài sân hít thở không khí chút đây. Lục Phi, con đi không?"
Lục Phi đặt ly nước xuống, đứng lên: "Đi thôi bố."
Dư Hoa nhìn theo bóng hai cha con, quay lại cười với Tần Chiêu Chiêu: "Con thấy không, nói không lại mẹ con rồi nên tính bỏ đi đấy."
Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ: "Cũng do bố nhường mẹ thôi."
Dư Hoa hài lòng gật đầu: "Con nói đúng! Bố mẹ sống với nhau cả đời, đấu khẩu vậy thôi chứ chưa bao giờ giận nhau thật."
Tần Chiêu Chiêu thầm ngưỡng mộ vợ chồng Lục Quốc An và Dư Hoa. Họ có một gia đình hạnh phúc, con cái đều ngoan ngoãn, trưởng thành. Cô hy vọng sau này mình và Lục Trầm cũng có thể yêu thương nhau đến khi già, cùng nhau nuôi dạy An An và An Ninh thành những người xuất sắc như bố chúng.
Cuối tuần, gia đình họ Lục và họ Từ cùng ngồi lại bàn chuyện cưới xin của Lục Phi và Vương Tuệ Lan. Từ Như Ý – chị gái của Vương Tuệ Lan – cũng dắt con gái mới tròn tháng đến, một phần vì muốn tham gia bàn bạc, một phần vì muốn thăm hai đứa bé nhà Tần Chiêu Chiêu.
Lần đầu tiên sau thời gian ở cữ, Tần Chiêu Chiêu gặp lại Từ Như Ý suýt chút nữa không nhận ra. Lúc sinh con, cô ấy gầy gò yếu ớt, giờ lại đầy đặn, sắc mặt hồng hào, nhìn qua là biết được chăm sóc rất tốt. Còn đứa trẻ trong lòng cô ấy thì trắng trẻo, mũm mĩm, càng lớn càng đáng yêu.
Điều thú vị là bé con chẳng sợ người lạ chút nào. Vừa nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu, con bé đã cười tít mắt. Nhưng chỉ cần cô rời đi, đổi sang người khác thì nụ cười liền biến mất. Mọi người đều phì cười thích thú.
Dư Hoa nhìn cảnh tượng đó, không khỏi cảm thán: "Con bé này có duyên với Chiêu Chiêu nhà mình ghê! Sau này có muốn làm con dâu của thím không nào?"
Ai ngờ đứa bé trong lòng Từ Như Ý như hiểu được lời nói ấy, khóe miệng nhoẻn cười rạng rỡ. Mọi người xung quanh ai nấy đều kinh ngạc.
Dư Hoa bật cười, quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu: "Con thấy không? Con bé này gật đầu đồng ý rồi kìa!"
Tần Chiêu Chiêu vốn đã rất thích đứa bé này. Từ lần đầu tiên nhìn thấy bé ở bệnh viện, cô đã có ấn tượng sâu sắc. Giờ nhìn nụ cười tươi rói kia, lòng cô càng thêm mềm mại.
Cô quay sang Từ Như Ý, nửa đùa nửa thật: "Chúng ta có duyên đến vậy, hay định hôn ước cho con gái cô và con trai tôi đi?"
Từ Như Ý tròn mắt, sững sờ: "Cô… nói thật chứ?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, mỉm cười chắc nịch: "Tất nhiên là thật rồi. Cô có đồng ý không?"
Từ Như Ý vui mừng đến nỗi lắp bắp: "Đồng… đồng ý! Tất nhiên phải đồng ý rồi! Con gái tôi thật có phúc lớn!"
Dư Hoa, Lục Quốc An và những người khác cũng cười theo, ai nấy đều cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị.
Nhà họ Lục nổi tiếng gia giáo, con cái đều được dạy dỗ tốt, gia cảnh cũng không có gì để chê. Huống hồ, bản thân Tần Chiêu Chiêu lại là một người phụ nữ tuyệt vời. Nhân cách cô không thể chê vào đâu được, lại còn là ân nhân cứu mạng của Vương Tuệ Lan, giúp cô ấy thoát khỏi nguy hiểm. Nếu không có Tần Chiêu Chiêu, nhà họ Từ cũng không thể đoàn tụ như ngày hôm nay.
Có được một người mẹ chồng như Tần Chiêu Chiêu, tương lai con gái mình chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Còn về phía Tần Chiêu Chiêu, cô cũng không phải đưa ra quyết định này một cách bồng bột.
Thứ nhất, cô thật sự rất quý mến cô bé này. Ngay từ khi còn trong bệnh viện, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cô có cảm tình.
Thứ hai, cả Từ Như Ý và chồng cô ấy – Đại Tráng – đều là những người nhân cách tốt, chính trực. Đứa trẻ do hai người ấy sinh ra chắc chắn cũng sẽ không kém.