Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104

Ngày hôm sau.

Lục Hi tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài đi lên tầng, thấy Hoắc Tư Duệ đang nhíu mày, ôm chăn nằm trên giường mà ngẩn ngơ.

“Hi, thế nào rồi”, Lục Hi hỏi.

Bấy giờ Hoắc Tư Duệ mới phát hiện ra Lục Hi lên đây, cô đỏ mặt, ngọ nguậy với vẻ bất an, lắp bắp hỏi.

“Tối qua, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lục Hi chẹp chẹp miệng, ra vẻ ngẫm về chuyện cũ.

“Nhắc đến tối qua thì đúng là một đêm đặc sắc lắm đấy, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi cứu được cô trong ma trảo của một tên sắc lang ở khách sạn, đưa cô về nhà, cô quá cảm kích, cứ đòi lấy thân báo đáp nên đẩy tôi ngã lên giường. Tôi gắng gượng thoát được, tranh thủ chút thời gian chạy tới Nam Hồ, đại chiến ba trăm hiệp cùng một cao thủ võ lâm, giành chiến thắng trở về, cô lại tỏ ra thèm thuồng đến rỏ dãi…”

Lục Hi còn chưa kịp nói thì đã thấy có một cái gối bay ngang qua.

“Anh đi chết đi”.

Lục Hi vội vàng né tránh nói: “Chậc, sao hôm nay cô lại khác so với hôm qua thế!”

Sắc mặt Hoắc Tư Duệ càng đỏ hơn.

Cô bị người ta đánh thuốc mê đến mất hết thần trí, chỉ nhớ tới đoạn mình gọi điện cho Lục Hi, sau đó thì không nhớ gì nữa.

Sáng nay khi tỉnh dậy thì cô đã thấy mình đang nằm trong phòng của Lục Hi, may mà thân thể của mình không có gì lạ.

Cô biết rằng Lục Hi đã cứu cô, nhưng cô mơ hồ nhớ ra hình như mình đã từng tiếp xúc thân thể với Lục Hi trong một khoảng thời gian.

Hơn nữa, dường như cô còn bị xé rách quần áo, những mảnh kí ức mơ hồ khiến cô trằn trọc không yên.

Nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Tư Duệ, Lục Hi nở nụ cười nói.

“Ừm, tôi không nói đùa với cô đâu, tôi đã tới cứu cô kịp lúc sau đó mang cô về đây giải thuốc cho cô thì cô liền ngủ mất, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi”.

Hoắc Tư Duệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc dù cô biết Lục Hi nói lời này là để an ủi cô và không làm cô khó xử nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Lúc này Hoắc Tư Duệ mới nhớ ra mình vẫn còn đang trần như nhộng, vội nói: “Mau mang túi lại đây cho tôi, tôi gọi người mang quần áo cho mình”.

“Túi, túi gì?”, Lục Hi tự hỏi.

Hoắc Tư Duệ cau mày nói: “Anh đưa tôi về mà không lấy túi xách của tôi sao?”

Lục Hi cảm thấy đau đầu liền nói: “Cô hai ơi, khi đó tôi cứu cô làm gì còn tâm trạng nghĩ tới túi xách của cô nữa”.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hi vang lên, anh mở ra xem thì thấy số gọi đến là của Hoắc Tư Duệ.

Lục Hi ban đầu hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới lắc lắc điện thoại trên tay nói: “Sẽ lập tức có người mang túi của cô lại đây thôi”.

Nói xong, điện thoại đã được kết nối.

“A lô”, Lục Hi nói.

Ở phía đầu dây bên kia hơi do dự một lát rồi mới nói: “Nhóc con, không ngờ lại đúng là mày, ngày hôm qua mày đánh tao mày có còn nhớ không?”

“Ha, đương nhiên là nhớ chứ, một cước đó đá rất sảng khoái”, Lục Hi lười biếng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK