Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Lục Hi tập võ từ nhỏ. Với võ giả, mạnh lên chính là mục tiêu vĩnh hằng của bọn họ, hiện tại có một cơ hội lớn như thế bày ở trước mặt, anh đương nhiên muốn nắm chắc.

Mục tiêu hiện tại của anh chính là thu thập hết thảy các đồ vật có niên đại xa xưa để cường hóa thân thể của mình, chuẩn bị cơ sở để tu luyện Long Đằng quyết.

Sau khi kết thúc suy nghĩ, anh cất ngọc bội đi. Lục Hi dự định không sử dụng ngọc bội này vội, nó không chứa quá nhiều năng lượng, tác dụng hiến tế không lớn, chờ tích lũy đủ vật phẩm thì hiến tế cũng được.

Lục Hi nằm trên giường một lúc thì ngủ say. Trên người anh còn có một tầng ánh sáng ẩn hiện theo từng nhịp hô hấp mà mắt thường không nhìn thấy được, đây cũng là biểu tượng cho việc anh đang tu luyện Long Đằng quyết.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Lục Hi đúng giờ rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì ra bên ngoài ăn sáng, sau đó quay trở lại tiệm tạp hóa Vong Ưu để mở cửa tiệm, rồi lại ngủ thiếp đi trên ghế salon. Đây cũng là một điểm đặc thù của rồng, thích ngủ!

Cứ như vậy mãi cho đến buổi trưa, mười một giờ đúng, Hoắc Tư Duệ xuất hiện ở cổng.

Cô đẩy cửa vào, nhìn Lục Hi còn đang say giấc trên ghế salon, chau mày.

Mà phía sau cô là một cô gái nhỏ hơn cô mấy tuổi, có vẻ ngoài tương tự Hoắc Tư Duệ.

Cô gái này quan sát quang cảnh xung quanh, lại nhìn Lục Hi đang ngủ say, há miệng nói.

“Chị, không thể nào, chị lại tìm một cái tên như thế này để giúp chúng ta giải quyết vấn đề, chị bị điên hả?”

“Em đừng có nói lung tung”, Hoắc Tư Duệ trừng mắt với em gái Hoắc Ngọc Phụng một chút, nói: “Không được nói linh tinh về anh Lục”.

Hoắc Ngọc Phụng thè lưỡi, không nói thêm gì nữa, nhưng toàn khuôn mặt là biểu cảm khinh thường.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi tỉnh lại.

Anh tuy là đang ngủ say tu luyện, nhưng các giác quan lại vô cùng nhạy cảm, khi hai chị em này tiến vào thì anh đã biết rồi.

Lục Hi châm một điếu thuốc, rít hai hơi rồi nói: “Chúng ta đi thôi”.

Sau đó, anh quay người đi ra ngoài.

“Ê, anh ăn mặc kiểu này đấy à? Đây chính là tiệc rượu đẳng cấp thượng đẳng đấy, không phải đi ăn ở quán ven đường đâu”.

Hoắc Ngọc Phụng một mặt không thể tin nói.

Lục Hi nhìn lại hai chị em đang mặc lễ phục xa hoa, gãi đầu đáp: “Chẳng phải chỉ là tiệc rượu thôi sao, cũng chỉ là nói vài câu mà thôi, cần phải long trọng thế làm gì?”

“Ái chà, anh chém gió ghê đấy”, Hoắc Ngọc Phụng khinh thường cười nói: “Chị ơi, thằng cha này còn chẳng có nổi một bộ quần áo đàng hoàng, chị đừng để bị lừa, đòi lại ngọc bội đi, chúng ta nghĩ biện pháp khác”.

Hoắc Tư Duệ do dự, nhìn Lục Hi một chút, nói: “Anh Lục, hay là anh đổi sang bộ khác được không?”

Hoắc Tư Duệ cũng cảm thấy Lục Hi ăn mặc thực sự có chút không ổn, những người tham gia tiệc rượu hôm nay đều là lớp nhân sĩ thượng lưu của thành phố Tây Kinh, Lục Hi mặc quần áo cộc cộng đôi dép lê nhìn thực sự có chút khác biệt.

Lục Hi bất đắc dĩ lắc đầu, quay người lên lầu.

Một lát sau, anh đi xuống với một bộ vest nhăn nhăn nhúm nhúm màu đen, một đôi giày da màu xanh đậm dính đầy tro bụi.

Bộ vest này mặc rất vừa người, trước ngực có một cái cài áo hình chữ W, ngoài ra không còn biểu tượng nào khác nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK