Chương 302
“Cao Cửu Chuyển Đoạn Tục: bôi vào chỗ đau, lập tức hồi phục được vết thương, cũng có thể tăng thể chất”.
Nhìn cao Cửu Chuyển Đoạn Tục, Lục Hi hung hãn nói.
“Con mẹ nó, tôi biết có đồ này mà, lão già kia, ông cho rằng giấu nó ở cuối cùng thì tôi sẽ không chịu nổi cám dỗ chọn một thứ đồ khác, sau đó lại tiếp tục đi tìm đồ hiến tế đổi lấy thứ mình đang cần, cứ lòng vòng hiến tế không ngừng như vậy ư?”
Lục Hi không do dự chấm xuống, thần ân trong nháy mắt đã dùng xong, một hộp cao Cửu Chuyển Đoạn Tục lớn cũng trôi lơ lửng trước mặt anh.
Thu hồi cao Đoạn Tục, Lục Hi thở dài.
Lão Long này thật sự quá giảo hoạt.
Thật ra thì thứ anh cần ông ta đều có, nhưng vẫn luôn giấu dưới đủ loại cám dỗ, nếu anh không tránh khỏi cám dỗ thì vĩnh viễn sẽ không có được thứ mình thật sự đang cần.
Lục Hi lắc đầu, anh ra khỏi đàn tế Long Thần.
Còn đám người ở sơn cốc vẫn chưa hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, Lục Hi lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt họ, giống như anh chưa từng rời đi, chỉ là không thấy con mãng xà khổng lồ kia đâu.
Mọi người thấy Lục Hi biến mất thần kỳ rồi lại hiện thân, họ hoàn toàn bội phục sát đất phương pháp của anh, họ lại một lần nữa cúi sâu người kính chào.
Lúc này, Lục Hi nhìn Vương Thế Tân và con cháu nhà họ Vương mặt đầy khí xanh lá, anh chỉ vào mấy loại thực vật màu xanh lam dài hơn một thước ở miệng hang động rồi nói.
“Đó là cỏ Lam Ngân, chuyên giải độc của mãng xà, giã nát rồi nuốt xuống, độc tính lập tức được giải”.
Vương Thế Tân nghe xong liền mừng rỡ, ông ta liên tục nói cảm ơn Lục Hi, sau đó đưa học trò đi hái cỏ Lam Ngân.
Lúc này, bọn họ đã vô cùng tin lời của Lục Hi, người mạnh như vậy sao có thể lừa gạt bọn họ chứ.
Mà cỏ Lam Ngân này Lục Hi cũng biết được từ trong trí nhớ, trời đất vạn vật thần kỳ như vậy đấy, nơi thường có vật độc tồn tại thì cũng sẽ có thuốc giải, chỉ là phần lớn người ta không biết mà thôi.
Đám người Vương Thế Tân hái đủ cỏ Lam Ngân, nhanh chóng giã nát rồi nuốt xuống.
Bọn họ trúng độc không đơn giản, vừa phải áp chế độc tính, vừa phải vận dụng chân khí gấp rút quay về, tình hình không hề lạc quan, dọc theo con đường này không biết lại ngã xuống mấy người, nhà họ Vương bọn họ đã không thể chịu nổi tổn thất như vậy.
Một lát sau khi người nhà họ Vương ăn cỏ Lam Ngân, khí màu xanh lá trên mặt bọn họ dần dần tan đi, bây giờ bọn họ lại càng bái phục sát đất với Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi nói với Phù Đồ và Miwa Nozaki: “Đi cùng tôi, bây giờ chúng ta phải đi thăm dò sào huyệt của tên trộm kia”.
Nói xong anh dẫn đầu đi vào hang động.
Hai người Phù Đồ và Miwa Nozaki đương nhiên đuổi theo không chút chậm trễ.
Còn Lâm Tiêu và Vương Thế Tân nhìn Lục Hi đi vào hang động, bọn họ mặt đầy không hiểu, lẽ nào ở trong đó còn có đồ gì sao.
Quá tò mò khiến bọn họ muốn đi theo sau, nhưng Lục Hi không nói gì, bọn họ cũng không dám, chỉ đành đứng ở cửa hàng nhìn vào trong.
Lục Hi cùng hai người Phù Đồ và Miwa Nozaki đi vào hang động, bên trong tối om nhìn cái gì cũng không rõ.
Lúc này Lục Hi khẽ quát một tiếng, đỉnh đầu dâng lên một ngọn lửa sức mạnh màu vàng cỡ chậu rửa mặt, giống như một vầng thái dương chiếu sáng bốn phía đặt trên đỉnh đầu.
Lục Hi cười đắc ý, tiếp tục đi vào.
Chỉ thấy hang động khá rộng rãi, ba người xếp hàng đi, không hề cảm thấy chật chội chút nào.