Chương 156
Ai mà biết anh ta vừa mới đến Tây Kinh liền bị người của công ty bảo vệ Hắc Báo ngăn cản, còn cưỡng chế bắt anh ta đi, tiếp đó anh ta đã gặp lão đại Lục Hi năm xưa của mình.
Nghe thấy cái này, Lục Hi nắm chặt quả đấm, cặp mắt rưng rưng nói.
“Trần Binh, thật xin lỗi, là tôi hại cậu, nếu không phải tôi, cậu cũng sẽ không tàn tật lâm vào tình cảnh bây giờ”.
Trần Binh nuốt nước mắt cười nói.
“Lão đại anh nói gì vậy, chúng ta làm lính đánh thuê, sớm đã có giác ngộ này, chưa chết xem như mạng lớn rồi, hơn nữa số tiền trợ cấp anh cho tôi đã đủ rồi, anh không cần áy náy, do bản thân tôi ngu xuẩn nên bị lừa thôi”.
Lục Hi lau nước mắt, vỗ vai Trần Binh nói.
“Cậu yên tâm, là lão đại của cậu, tôi nhất định lấy lại công bằng cho cậu, cái tên bạn thuở nhỏ kia, còn cả nhà đầu tư đó nữa, bọn chúng không thoát nổi đâu”.
Nghe thấy lão đại muốn làm chủ cho mình, nước mắt Trần Binh lại một lần nữa rơi xuống, anh ta nói: “Lão đại, cảm ơn anh”.
Lục Hi cười nói: “Chúng ta là anh em sinh tử, nói cảm ơn làm gì”.
Lúc này nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến, Lục Hi nói: “Ăn cơm trước, chuyện khác để tôi sắp xếp”.
“Vâng”.
Đương nhiên Trần Binh biết lợi hại của lão đại nhà mình, có lời cam kết của anh, Trần Binh vô cùng tin tưởng và khôi phục lại mấy phần hào hùng ngày trước, hai người cùng nhau ăn nhanh bữa sáng.
Nhìn Trần Binh ăn vồ vập giống như đã bị đói mấy ngày, Lục Hi mặc dù đang cười nói ăn cơm, nhưng trong lòng anh lại rỉ máu.
Trần Binh bị thương trong chiến dịch Cự Long, có thể nói là bị tàn tật vì anh, bây giờ anh ta gặp phải chuyện như vậy, Lục Hi thề nhất định phải trừng trị nhà đầu tư đó và tên bạn thuở nhỏ kia.
Ngay lúc này điện thoại Lục Hi reo lên, anh liếc nhìn, là Vân Khả Thiên gọi tới, anh liền bắt máy.
“Anh Lục, đi đâu vậy, sao tiệm tạp hóa không có người thế”.
“Con mẹ nó mới sáng sớm anh đến tìm tôi làm gì?”, Lục Hi không vui nói.
Vân Khả Thiên cười hắc hắc nói: “Không có gì, có người tặng tôi chút trái cây tươi, tôi muốn mang đến cho anh Lục nếm thử”.
“Ông đây đang ăn cơm bên ngoài rồi”.
“Anh Lục, tôi có lòng tặng anh trái cây nên cũng chưa ăn cơm đâu, anh xem có thể thưởng cho tôi một miếng ăn được không”, Vân Khả Thiên mặt cười hí hửng nói.
Lục Hi hơi một suy tư, anh nói: “Tiệm ăn sáng Tường Hòa ở đầu đường, anh qua đây đi”.
Cúp điện thoại, Lục Hi và Trần Binh tiếp tục ăn sáng.
Chỉ chốc lát, Vân Khả Thiên đã xách một túi trái cây đi vào.
“Anh Lục, anh xem, đây là quả kỳ lạ từ New Zealand chở bằng đường hàng không qua đây, anh nếm thử xem”.
Nói xong Vân Khả Thiên đặt một túi trái cây giống với quả kiwi lên bàn, anh ta đứng đó cười.
Lục Hi nhìn một cái rồi nói: “Chưa ăn thì ngồi xuống đi”.
“Hi, tốt quá, cảm ơn anh Lục, vị này là?”
Vân Khả Thiên ngồi xuống, nhìn Trần Binh đối diện Lục Hi hỏi.