Chương 204
Nhưng vừa rồi anh cảm nhận được khí tức mãnh liệt của Lam Long, anh và Lam Long có liên hệ linh hồn.
Dù cho có cách xa ngàn dặm, chỉ cần bọn họ muốn liên lạc với nhau thì sẽ đều có thể gặp nhau.
Sau khi nói chuyện với Lam Long một lượt, Lục Hi mới hiểu ra.
Hóa ra, khi anh để lộ sức mạnh vào tối qua, đúng lúc Lam Long tìm đến biển, vừa vặn cảm nhận được khí tức của anh, bèn nhanh chóng đi tới.
Lam Long lúc này đã lớn hơn một mét, quanh người là vảy rồng xanh lam tinh mịn, tỏa ra một luồng sáng như ngọc thạch, vừa đẹp đẽ lại vừa uy nghiêm.
Lục Hi vui đùa với Lam Long dưới biển, chơi cực kỳ thỏa thích.
Lam Long vốn đã là rồng thuộc tính thủy, ở trong nước thì nó là vô địch, tuy mới chỉ là con non nhưng Lục Hi cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó,
Mà từ lúc Lục Hi ăn một con rồng và tu luyện Long Đằng quyết thì anh cũng thuộc dạng nước lửa bất xâm, ở dưới nước một năm cũng không thành vấn đề.
Một người một rồng vùng vẫy trong nước, thỉnh thoảng còn trồi lên mặt biển.
Mà lúc này, bởi vì Lục Hi rời đi nên camera của Phoenix luôn hướng ra ngoài biển.
Đột nhiên camera truyền tới một hình ảnh, trong đó có một sinh vật kỳ quái đang không ngừng trồi lên mặt nước.
“Đó là gì vậy?”
Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, mọi người đều nhìn về màn hình.
Chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc và một sinh vật kỳ lạ đang quay cuồng dưới biển, dẫn đến sóng lớn.
“Đó chẳng phải là anh Lục hay sao?”, có người kinh ngạc nói.
“Con kia hình như là rồng trong truyền thuyết hả?”
“Đúng vậy, hình như rồng của phương Đông có hình dạng này đấy”.
“Là rồng con sao? Trời ơi, thật sự có rồng tồn tại sao?”
Mọi người hô lên những tiếng kinh ngạc.
Hóa ra người bạn mà Lục Hi nói chính là một con rồng, thật không thể tin nổi.
Lúc này, tất cả mọi người ở sảnh đều bị khiếp sợ.
“Anh Lục đúng là một vị thần mà”.
Thấy cảnh này, Hoắc Hướng Anh tiếp tục cảm thán. Còn vị trí của Lục Hi trong lòng ông ta thì đã được nâng lên một tầm cao mới.
Làm bạn với rồng, không phải thần thì là gì!
Chơi đùa với Lam Long một hồi, Lục Hi cuối cùng cũng tạm biệt nó.
Đây là thế giới của Lam Long chứ không phải của anh, sớm muộn gì anh cũng phải quay về nơi thuộc về mình.
Sau khi nói chuyện với Lam Long, Lục Hi biết dưới biển không có thiên địch nào của nó, đồ ăn lại nhiều. Có thể nói ngoại trừ một vài loài vật trong truyền thuyết ra thì tất cả sinh vật dưới biển gần như đều là đồ ăn của nó.
Lục Hi tạm biệt Lam Long, Lam Long lưu luyến gầm lên mấy lần.
Lục Hi sờ đầu nó, nói.
“Thi thoảng tao sẽ tới thăm mày. Nhớ kỹ, tuy rằng dưới biển này mày không có thiên địch, nhưng cũng đừng dễ dàng lộ diện quá. Trong nhân loại cũng có rất nhiều cao thủ giỏi, mày giờ vẫn chưa phải đối thủ của họ, hơn nữa họ rất tham lam, nếu bị phát hiện cũng không phải chuyện gì tốt đâu”.
Lam Long ngoan ngoãn gật đầu.