Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 209

Lục Hi nhìn đôi mắt bầm tím kia của Vân Khả Thiên mà bật cười ha hả: “Được, vậy gọi đồ ăn ngoài đi”.

Vân Khả Thiên lập tức lộ ra nét tươi vui, anh ta thực sự không muốn ra ngoài với dáng vẻ này.

Anh ta đã suy nghĩ kỹ sẽ không ra ngoài cho đến khi mặt mình khôi phục bình thường.

Lục Hi rút ra điện thoại, lựa chọn một vài món ăn cùng mười phần cơm, sau đó ba người vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đồ.

Sau nửa giờ, đồ ăn đã được chuyển đến.

Ba người ăn như hổ đói.

Sức ăn của Lục Hi cũng khiến một người vốn đã thân thuộc với anh như Tần Lam phải choáng váng.

“Lão đại, từ lúc nào mà anh có thể ăn nhiều như vậy?”

Lục Hi lau miệng đáp: “Ài, chính là tại lần tác chiến cuối cùng ở bên ngoài đó, sau khi trở về tôi liền biến thành dáng vẻ này rồi”.

“Trên hải đảo lần đó rốt cuộc có cái gì khiến anh thần thần bí bí không cho chúng tôi lên vậy?”

Tần Lam hiếu kỳ gặng hỏi.

Lục Hi lập tức căng mặt đáp: “Đây là bí mật, không được dò la vớ vẩn”.

“Hừ, không hỏi thì không hỏi”, Tần Lam trợn trắng mắt.

Đúng lúc này, có người gõ cửa: “Xin hỏi anh Lục có trong đó không?”

Lục Hi nhìn một cái liền đáp: “Chính là tôi, có chuyện gì sao?”

“Món quà mà ông John tặng anh đã được gửi tới rồi”.

“Đến cũng nhanh đó chứ, mang vào đi”.

“Vâng”.

Người đàn ông đó quay người đi ra ngoài, chẳng bao lâu đã có ba người, bao gồm cả người đàn ông vừa rồi, tổng cộng là bốn người cùng tiến vào.

Ba người còn lại cẩn thận từng ly xách một chiếc hộp với chất liệu đặc biệt, còn dùng xiềng tay khóa tay của bản thân và chiếc hộp cùng nhau.

Ba người đó đặt chiếc hộp lên bàn trà mới mở ra xiềng tay kia.

Sau đó chỉ nghe thấy người dẫn đầu kia nói: “Anh Lục, mời anh nghiệm thu, nếu không có vấn đề gì xin hãy ký tên vào đây”.

“Không cần”.

Vừa nói, Lục Hi đã ký tên lên tập giấy trên tay người đàn ông.

Người đàn ông dẫn theo ba người còn lại liền cáo từ rời đi.

Lục Hi nhìn ngắm chiếc hộp trên bàn và hồi tưởng lại một màn người mang đồ đến kia, trên khuôn mang theo nét thận trọng.

Vân Khả Thiên cùng Tần Lam đồng thời hỏi: “Là thứ gì vậy?”

Lục Hi mỉm cười đầy đắc ý: “Là báu vật vô song mà ông đây phải trăm cay nghìn đắng, cùng kẻ địch liều mạng một ngày một đêm, gặp nhiều trắc trở mới giành được”.

“Xì, anh đang khoác lác đó à”, Tần Lam nói với khuôn mặt tràn ngập vẻ hoài nghi.

Lục Hi quăng cho cô một cái trợn trắng mắt, sau đó mở ra một trong số những chiếc hộp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK