Chương 300
Lục Hi biết thú dữ giống như vậy đã có trí khôn tương đối, nó có thể nghe hiểu anh đang nói gì.
Nhìn thấy nó tu luyện không dễ, Lục Hi cảm thấy lấy nội đan của nó cũng có thể tha cho nó một mạng.
Không có nội đan, con mãng xà này cũng không còn khả năng tiếp tục tiến hóa, nhưng sống mấy trăm năm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng con mãng xà không lồ lại không chịu, Lục Hi cũng không còn cách nào khác.
Lục Hi cũng là tình thế bắt buộc cần nội đan của nó, nếu không thì đến bao giờ Tần Lam mới có thể hồi phục.
Lúc này, con mãng xà khổng lồ bị chọc giận đột nhiên nhổ ra một hớp khí xanh lá từ trong miệng, phun về phía Lục Hi.
Lục Hi cười ha ha một tiếng, khí xanh lá này vừa tiếp xúc với ngọn lửa sức mạnh của anh liền biến mất.
Con mãng xà này đã có dáng vẻ của một con rồng khổng lồ, đáng tiếc nó đã đụng phải mình.
Con mãng xà nhìn thấy khí độc không có tác dụng, nó lại gào rống một tiếng rung trời, há miệng cắn xuống.
Còn Lục Hi lại không né tránh, mọi người nhìn mà sốt ruột.
Mắt thấy miệng lớn của con mãng xà khổng lồ sắp nuốt Lục Hi, lúc này anh mới hét lớn một tiếng, hai tay túm lấy hàm dưới con mãng xà, xoay mình ném một cái.
Con mãng xà khổng lồ bị Lục Hi hung hăng ném xuống đất.
Con mãng xà bị ném đến mức hỗn loạn, hai mắt nó nhìn đăm đăm.
Lục Hi nhảy vụt lên cưỡi trên đầu con mãng xà, một quyền đập xuống.
“Nếu mày không chịu giao nội đan thì trả giá cho những người đã chết đi”.
Lục Hi nói xong, từng quyền hung hăng đập xuống, trong nháy mắt con mãng xà khổng lồ vênh vênh váo váo này đã bị Lục Hi đập chết.
Thấy con mãng xà không còn hơi thở, Lục Hi mới dừng tay, từ trên đầu nhảy xuống.
Anh vỗ vỗ tay, nói với con mãng xà: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ĐM”.
Lúc này, đám người Lâm Tiêu và Vương Thế Tân mới phản ứng lại, con thú dữ vô cùng mạnh ở trước mặt bọn họ đã bị Lục Hi trừng trị một cách thô bạo.
Sau khi khiếp sợ một hồi, nhìn thấy nguy hiểm qua đi, Lâm Tiêu dẫn theo con cháu gia tộc đi tới bên cạnh Lục Hi, cúi người thật sâu nói.
“Hóa ra cao nhân ở đây, lão hủ có mắt như mù, xin cậu thứ lỗi”.
Lục Hi chậm rãi nói: “Được rồi, nhưng nhớ đưa tiền đấy”.
“Không thành vấn đề, sau khi trở về, lão hủ nhất định sẽ đích thân đưa đến tay cậu, coi như cảm tạ ơn cứu mạng”.
Lúc này, Vương Thế Tân cũng dẫn người trong tộc bị thương đi đến cúi người trước mặt Lục Hi nói.
“Bọn tôi có mắt không tròng, không biết mặt mũi thật của Thái Sơn, bọn tôi vô cùng xấu hổ, xin cậu phê bình giáo dục”.
Lục Hi cười một tiếng nói: “Nghiêm trọng thế, không có gì phê bình đâu”.
“Bọn tôi đã có nhiều xúc phạm đối với người thân là tông sư như cậu, xin hãy trách phạt”, Vương Thế Tân không chịu đứng lên mà tiếp tục nói.
Xem ra đối với tông sư, Vương Thế Tân vẫn giữ đầy đủ tôn kính.
Lục Hi lắc đầu nói: “Mọi người đều là võ giả, cần gì chứ, núi cao còn có núi cao hơn, cái gì mà tông sư không thể chịu nhục nhã, đối với tôi thì tông sư vô địch chẳng qua cũng chỉ là trò cười mà thôi”.
Lời Lục Hi vừa nói ra, Lâm Tiêu mặt đầy xấu hổ.