Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 153

Khi ấy Lý Tú Quyên mới hoàn hồn, biết rằng với thân phận của hai người này, họ sẽ không nói dối, bèn ngồi xuống vị trí gần cửa.

Lúc này đây, mẹ của Trần Binh cuối cùng cũng hiểu được tình hình, ban nãy khi ở trong phòng, Trần Binh nói rằng anh ta đã báo thù cho bố.

Mẹ anh ta vừa vui mừng mà cũng vừa bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của Trần Binh. Bà ấy thì không sao, đã đến tuổi gần đất xa trời, cùng lắm về với cát bụi là xong, nhưng đường đời của con trai vẫn còn dài lắm.

Anh ta tàn tật nặng như thế, đừng nói đến cưới vợ, đến cả sống cuộc đời bình thường cũng là cả một vấn đề, chẳng lẽ để con trai bà ấy phải đi ăn xin sao!

Mới vừa nãy, nghe hai người này đã mua lại khách sạn tặng cho con trai, bà ấy run lẩy bẩy đứng dậy và nói.

“Cảm tạ các cậu, các cậu chính là ân nhân của nhà họ Trần chúng tôi”.

Nói rồi, bà lão rơi nước mắt vì quá kích động.

Lục Hi và Vân Khả Thiên vội vàng đứng dậy, tới bên cạnh bà lão đỡ bà ấy ngồi xuống.

“Bác là mẹ của Trần Binh thì cũng như mẹ của cháu, không cần khách sáo. Sau này bác chỉ việc sống vui khỏe mỗi ngày, có việc gì, cứ bảo Trần Binh gọi chúng cháu là được”.

Lục Hi nói.

Mẹ của Trần Binh được Lục Hi và Vân Khả Thiên đỡ nên từ từ ngồi xuống, bà ấy quá kích động, cũng không biết phải cảm ơn hai người này thế nào, cứ liên tục lau nước mắt.

Khó khăn lắm mới đợi khi bà lão ổn định được cảm xúc, Lục Hi mời mọi người dùng cơm, cũng đúng lúc này, anh lên tiếng.

“Trần Binh, cậu có tự tin rằng mình sẽ quản lý được khách sạn này không?”

Trần Binh lắc đầu: “Tôi chưa từng làm kinh doanh, nói thật lòng, căn bản không hiểu phải vận hành thế nào”.

Trước mặt Lục Hi, anh ta chẳng có gì phải giấu giếm, cứ nói thẳng nói thật thôi.

“Tôi cũng suy xét đến điều này”, Lục Hi nói: “Cậu không biết kinh doanh, tôi thấy cứ để Tú Quyên làm đi, để cô ấy làm tổng giám đốc. Cô ấy vốn là nhân viên cũ của khách sạn, nghe nhiều thành quen, chắc cũng có khả năng về phương diện này. Tôi nghĩ qua sự việc này, ở đây sẽ không còn ai dám gây rắc rối cho cậu nữa. Chỉ cần bỏ công bỏ sức một chút, khách sạn này giúp cậu sống một đời yên ổn cũng không thành vấn đề”.

Trần Binh liếc mắt nhìn Lý Tú Quyên, ngượng ngùng gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng phải xem Tú Quyên có đồng ý hay không”.

Lý Tú Quyên nghe thế vội xua tay nói: “Tôi chỉ là phục vụ, bảo tôi làm tổng giám đốc, tôi không làm được”.

Lục Hi cười nói.

“Cô có cần xem thường mình thế không? Ai mới sinh ra đã biết làm ngay đâu, từ nay về sau sẽ không có ai gây chuyện ở khách sạn này nữa, cô chỉ cần điều hành kinh doanh là được, tôi tin sau này việc làm ăn sẽ tiến thêm một bước mới, không có gì khó cả”.

Lúc này, Lý Tú Quyên mím môi nhìn Trần Binh, vẫn còn do dự.

Thấy thế Lục Hi lại nói tiếp: “Cô và Trần Binh là bạn từ nhỏ, cũng là bạn cùng lớp, bây giờ anh ta đã thế, cũng không tiện ra ngoài, cô giúp anh ta gánh vác chuyện này, cũng xem như giúp anh ta một tay, cô nghĩ thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK