Chương 909
Người bên cạnh anh lúc ấy đều sửng sốt.
“Cậu làm gì đấy?”, có người ngơ ngác.
“Đi nghênh chiến chứ gì nữa?”, Lục Hi đáp.
“Cậu bị điên à, người ta khiêu chiến Lục Thiên Hành mà, cậu là cái gì mà đòi lên?”
Lục Hi chỉ lắc đầu cười, thả người nhảy xuống mặt hồ, đi về phía Ôn Nhất Hàng.
“Cậu ta chính là tông sư Lục Thiên Hành?”
Giờ phút này, mười mấy người kia mới phản ứng lại, kinh hãi nói.
Dù gì đi nữa thì Lục Thiên Hành cũng là một tông sư danh xứng với thực. Mà trong cảm nhận của người thuộc võ đạo thì tông sư luôn có chỗ đứng.
Phải biết rằng, toàn bộ Hoa Hạ này chỉ có mười mấy tông sư có thân phận siêu nhiên như thế.
Giờ phút này, đặc biệt là người vừa tranh cãi với Lục Hi đều sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh.
Với cảnh giới của kẻ này thì tông sư chỉ cần một chiêu là giết chết. Nếu biết đó là Lục Thiên Hành thì kẻ này đã không dám tranh cãi với Lục Hi rồi.
Mà lúc này, Lục Hi cơ hồ là biến thành làn sóng trắng, trong nháy mắt đi tới trước mặt Ôn Nhất Hàng.
Ôn Nhất Hàng nhìn Lục Hi, nói: “Cậu là Lục tông sư Lục Thiên Hành?”
“Đúng là tôi”, Lục Hi chắp tay nói.
Ôn Nhất Hàng nhìn Lục Hi một lát, chậm rãi nói: “Cậu giết người nhà họ Ôn mà không nói câu gì, coi nhà họ Ôn chúng tôi như chốn không người. Hay là cậu cho rằng trở thành tông sư rồi thì có thể hoành hành ngang ngược vậy?”
Lục Hi cau mày nói: “Thị phi đúng sai thế nào lòng người tự biết, chính ông cũng hiểu rõ, mà tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn ra tay với ông, nhưng người nhà họ Ôn các ông vô cùng quá đáng, nên được dạy dỗ đôi chút”.
Lục Hi vốn dĩ còn mang chút tình cảm đặt lên nhà họ Ôn, nhưng từ khi quay về bên cạnh bố mẹ, thấy bố mẹ bị xa lánh, bị đối xử bất công thì Lục Hi đã hoàn toàn giận dữ. Nhà họ Ôn kiêu ngạo như thế, nên có người đến dạy dỗ bọn họ.
Mà Ôn Nhất Hàng nghe Lục Hi nói vậy thì chỉ cười ha ha, tiếng sóng cuồn cuộn truyền khắp mặt hồ.
“Cậu thật ngông cuồng, nhà họ Ôn chúng tôi truyền thừa mấy trăm năm, một tông sư mới lên như cậu cũng dám đòi dạy dỗ nhà họ Ôn cơ à, đúng là nực cười”, Ôn Nhất Hàng nói, thần sắc lạnh lùng: “Đã vậy thì cho tôi lĩnh giáo cao chiêu của Lục tông sư đi”.
Ôn Nhất Hàng nói xong, chỉ nghe thấy ông ta hét lớn một tiếng, cả người bốc lên một ngọn lửa chân khí màu trắng trong nháy mắt, cao chừng 5 mét. Đồng thời, một khí thế sắc bén quét toàn bộ mặt hồ, một luồng gió mạnh từ người ông ta khuếch tán mà ra, thổi đến cả đám người trên đê, khiến quần áo bọn họ cũng bay phấp phới.
“Nội công thật thâm hậu”.
“Không hổ là tông sư lâu đời, còn chưa cho phạm vi xuất hiện mà đã có khí thế cỡ này rồi”.
“Ôn tông sư đúng là gừng càng già càng cay, Lục Thiên Hành e là phải rơi vào kết cục thảm hại rồi”.
Ôn Nhất Hàng vừa ra tay đã nhận được lời khen ngợi của mọi người, tất cả đều bị khí thế này thuyết phục.