Chương 79
“Đây là đâu, sao tôi lại ở đây? Sao tôi lại bị xích?”
Cô ta hết sức hoang mang, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng sợ hãi.
Chật vật quay sang nhìn ba người phụ nữ trên giường, Hoắc Ngọc Phụng thấy ánh mắt họ đờ đẫn vô hồn, thờ ơ nhìn mình.
“Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”
Hoắc Ngọc Phụng dần dần tỉnh táo lại, kinh hãi hỏi.
Ba người phụ nữ chỉ thờ ơ nhìn cô ta, không ai trả lời câu hỏi của cô ta.
Nhìn thấy ba người phụ nữ như đã mất đi linh hồn, Hoắc Ngọc Phụng cảm thấy vô cùng kinh hãi, cô ta cảm giác như mình đã đi lạc vào một động quỷ, sau đó sẽ có một con quỷ ngay lập tức xông ra ăn thịt cô ta.
Lúc này, đột nhiên cánh cửa lại mở ra.
Hoắc Ngọc Phụng quay đầu nhìn lại thì thấy phía trước cánh cửa sắt vừa mở ra là một gã đàn ông đeo kính trong có vẻ nhã nhặn, gã bước vào và cười nói với cô ta.
“Chào mừng đến với thế giới của tôi”.
“Anh là ai, sao tôi lại ở đây?”, nhìn thấy gã đàn ông đeo kính, Hoắc Ngọc Phụng cuộn người vào trong góc tường rồi hỏi.
Gã đàn ông đeo kính trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ nhã nhặn, cười nói với Hoắc Ngọc Phụng.
“Tôi thấy cô uống say, trong lòng đầy tâm sự cho nên mới mang cô tới đây. Ở đây cô không cần phải nghĩ về chuyện khác, chỉ cần tự nhiên vui vẻ hưởng lạc là được”.
Nói xong, gã đàn ông mở cái túi trên tay lấy ra bốn hộp cơm, trước tiên đưa cho ba người phụ nữ trên giường.
Ba người phụ nữ vừa cầm được hộp cơm thì ngay lập tức lao vào ngấu nghiến.
Sau đó, gã đàn ông cầm hộp cơm cuối cùng đi đến chỗ Hoắc Ngọc Phụng, ngồi xổm xuống đưa hộp cơm cho cô ta rồi nói: “Đói bụng rồi, ăn cơm thôi”.
“Tôi không ăn, tôi không ăn”.
Hoắc Ngọc Phụng giậm chân loạn xạ, nép sát vào tường, trong tiềm thức muốn tránh xa gã đàn ông đeo kính này.
Lúc này, một người phụ nữ khác nghe vậy vội nói: “Anh Triệu, cô ta không muốn ăn thì anh cho em ăn được không?”
Nói xong cô ta còn nhìn về phía anh Triệu một cách trông mong.
Anh Triệu quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện rồi cười nói: “Cô còn chưa ăn no sao?”
Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên thay đổi, cô ta cuộn mình dưới chân giường, im lặng ăn cơm.
Thấy Hoắc Ngọc Phụng không chịu ăn, gã đàn ông đặt hộp cơm xuống đất, xoay người đi ra ngoài.
Một lúc sau, cô ta thấy gã cầm xẻng bước vào, đối mặt với người phụ nữ vừa nói chuyện rồi dùng xẻng đập vào đầu cô ta.
“Á!”
Nhìn thấy cảnh này, Hoắc Ngọc Phụng sợ tới mức hét lên một tiếng.