Chương 322
Mà Lục Hi thì lại thấy nhàm chán.
Trên đài toàn là võ giả ngoại gia vừa nhập môn, kiến thức về võ kỹ đúng là chỉ bằng cái đinh rỉ so với anh.
Nhìn bên ngoài thì có thể thú vị đấy, kịch liệt các kiểu, nhưng trong mắt Lục Hi thì như trẻ con ba tuổi đánh nhau, vừa vụng về lại lắm sơ hở.
Trong lúc đang xem đấu võ thì điện thoại của Cảnh Lăng Tuyên vang lên.
Cô ta nhìn xuống, bấm nghe.
Nghe xong, cô ta lại nói với Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ: “Ghét thật đấy, cái tên Sử Kiếm Ba này biết ở đây nên cứ đòi tới”.
Thịnh Tư Vũ nghe vậy thì đáp: “Uầy, cái tên Sử Kiếm Ba này si tình thật đấy, chạy từ thành phố Nam Uy qua cơ mà”.
“Ai thèm anh ta cơ chứ, thật là”.
Cảnh Lăng Tuyên ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt lại là một vẻ vui mừng khó tả.
Cô ta quen Sử Kiếm Ba này trên một chuyến bay, anh ta là người thành phố Nam Uy, tỉnh Tây Bắc, nghe nói là sếp của một công ty.
Sau khi làm quen Cảnh Lăng Tuyên thì người này một mực theo đuổi, mà Cảnh Lăng Tuyên thì không bày tỏ gì với anh ta.
Hôm qua, Cảnh Lăng Tuyên cố tình đăng bài lên vòng bạn bè để tỏ ý mình đang ở thành phố Tây Kinh vui chơi.
Sử Kiếm Ba thấy vậy thì lập tức bảo sẽ tới, Cảnh Lăng Tuyên tiếp tục không chịu.
Mãi cho đến hôm nay, Sử Kiếm Ba đi thẳng tới đây gọi điện cho cô ta thì cô ta mới “không tình nguyện” cho anh ta tới.
Nhìn dáng vẻ đắc ý và vinh quang của Cảnh Lăng Tuyên, Lục Hi âm thầm lắc đầu.
Phụ nữ kiểu này quá ham hư vinh, lại còn thích đùa bỡn những người đàn ông muốn tán tỉnh mình để tỏ vẻ bản thân cao quý và quyến rũ cỡ nào. Đúng là ra vẻ.
Lúc này, Thịnh Tư Vũ và Ngư Bạch đang liên tục hỏi thăm về gia thế của Sử Kiếm Ba, Cảnh Lăng Tuyên càng thêm đắc ý hơn nữa.
Lâm Kính thấy gia chủ nhà mình thì vội vàng khom eo hành lễ: “Gia chủ ạ, mấy người này tranh chấp với bạn gái cháu nên cháu đến giải quyết ạ”.
Lâm Tiêu là tông sư, gia chủ nhà họ Lâm, luôn là thần tượng của mấy người Lâm Kính, là người họ tôn kính nhất. Đứng trước mặt Lâm Tiêu, Lâm Kính không dám nói dối lời nào.
“Vớ vẩn, cậu Lục là ai cơ chứ, sao có thể tranh chấp với bạn gái cậu hả, còn không mau xin lỗi cậu Lục rồi chờ cậu ấy giải quyết!”
Lâm Tiêu sầm mặt nói làm Lâm Kính tái mặt.
Lâm Tiêu chưa cần biết đúng sai đã đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ta, bảo anh ta xin lỗi. Anh ta thấy rất oan ức nhưng lại không dám không nghe, đành phải đè nén sự bất mãn mà xin lỗi “anh Lục” này.
Chính vào lúc này, Lục Hi lại lên tiếng: “Là hai bọn họ có xung đột với bạn gái của Lâm Kính, không liên quan đến tôi”.
Lục Hi mỉm cười chỉ Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba.
“Hai vị đây là bạn của cậu sao?”, Lâm Tiêu cẩn thận hỏi.
Lục Hi lắc đầu cười: “Vừa mới gặp thôi, nào đã tính là bạn”.
Lâm Tiêu nghe vậy thì mới yên tâm.