Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120

Lúc này, Lục Hi hất cằm, Vân Khả Thiên lập tức ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã dẫn theo Lý Tú Quyên tiến vào.

Lục Hi nhìn thấy Lý Tú Quyên bèn nói ngay: “Tú Quyên, qua đây ngồi nào, bữa cơm này là để thết đãi cô đấy”.

Lý Tú Quyên vừa nghe thấy đã vội vàng xua tay: “Thế thì không được đâu, tôi đang đi làm mà, còn phải làm việc nữa”.

Lúc này Vân Khả Thiên mới cười khà khà, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Trần Binh: “Ông chủ Trần, cho cấp dưới của anh nghỉ một bữa đi”.

Trần Binh nhìn túi hồ sơ, buồn bực hỏi: “Thế này là ý gì?”

Lục Hi cười cười, không nói gì. Đây là một bất ngờ mà anh chuẩn bị cho Trần Binh. Thời gian này Trần Binh trải qua quá nhiều chuyện, nên nhận được một niềm vui xứng tầm.

Vân Khả Thiên cười ha ha, đặt túi hồ sơ vào tay Trần Binh rồi nói.

“Khách sạn này, anh Lục đã giúp anh mua lại rồi, cũng có nghĩa là, từ giờ phút này trở đi, anh chính là ông chủ của khách sạn này”.

“Chuyện này…”

Trần Binh nhìn về phía Lục Hi mà há hốc miệng.

Lục Hi mỉm cười: “Không cần kinh ngạc đâu, dù sao cũng dùng sáu triệu tệ của cậu để mua lại mà”.

Trần Binh nghe xong mà nước mắt rưng rưng, anh ta biết sáu triệu tệ của mình phải nhờ thể diện của lão đại mới lấy về được.

Bây giờ không những lấy về được mà lão đại còn giúp anh ta mua cả khách sạn này, đúng là hết lòng vì anh ta rồi.

Có được khách sạn này, ngày sau anh ta khỏi cần lo cơm ăn áo mặc, mẹ của anh ta cũng không cần chịu khổ nữa.

Trần Binh nghẹn ngào: “Lão đại…”

Lục Hi vỗ vai anh ta rồi nói: “Anh em trong nhà mình mà, không cần nói nhiều đâu, bây giờ có thể mời Tú Quyên ngồi xuống dùng cơm được chưa?”

Lúc này đây, Lý Tú Quyên kinh ngạc đến mức phải bịt miệng lại, đúng là không dám tin vào sự thật này.

Hai người bạn của Trần Binh quá là đỉnh luôn, không những giúp anh ta báo thù mà còn giúp anh ta mua lại khách sạn này, đây là thứ giao tình gì chứ.

Bấy giờ Lục Hi mới vẫy tay với Lý Tú Quyên: “Bây giờ cô chịu ngồi rồi chứ, tôi tin là ông chủ của các cô sẽ không nói gì đâu”.

Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lý Tú Quyên, Trần Binh nói với cô ấy: “Tú Quyên, cô cũng ngồi đi”.

Anh ta biết lão đại chắc chắn không bao giờ lừa mình, nhưng người vừa mới trở thành ông chủ như anh ta vẫn thấy không quen, lúc nói chuyện cùng Lý Tú Quyên cứ thấy ngại ngùng.

Khi ấy Lý Tú Quyên mới hoàn hồn, biết rằng với thân phận của hai người này, họ sẽ không nói dối, bèn ngồi xuống vị trí gần cửa.

Lúc này đây, mẹ của Trần Binh cuối cùng cũng hiểu được tình hình, ban nãy khi ở trong phòng, Trần Binh nói rằng anh ta đã báo thù cho bố.

Mẹ anh ta vừa vui mừng mà cũng vừa bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của Trần Binh. Bà ấy thì không sao, đã đến tuổi gần đất xa trời, cùng lắm về với cát bụi là xong, nhưng đường đời của con trai vẫn còn dài lắm.

Anh ta tàn tật nặng như thế, đừng nói đến cưới vợ, đến cả sống cuộc đời bình thường cũng là cả một vấn đề, chẳng lẽ để con trai bà ấy phải đi ăn xin sao!

Mới vừa nãy, nghe hai người này đã mua lại khách sạn tặng cho con trai, bà ấy run lẩy bẩy đứng dậy và nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK