Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 317

Mấy ngày nay để Vân Khả Thiên giúp cho mình đi đại tiểu tiện là cô ta đã muốn sụp đổ rồi, khi nghĩ tới việc Vân Khả Thiên sẽ lại bôi thứ đó lên khắp người mình thì cô ta lại càng cảm thấy không thể chấp nhận được.

Vân Khả Thiên buồn bã nói.

“Chị Tần, chị cứ thử một lần đi. Anh Lục sẽ không bao giờ nói sai đâu. Căn bệnh ung thư của bố tôi đã được anh ấy chữa khỏi đó”.

Vân Khả Thiên lại thuyết phục Tần Lam, cố gắng để cô ta chấp nhận chuyện này.

“Tôi đang nói, nếu như cậu dám bôi thứ đó lên người tôi thì tôi sẽ giết cậu”, Tần Lam vẫn nói một câu.

Vân Khả Thiên thấy Tần Lam càng lúc càng uy hiếp mình dữ dằn hơn thì trên mặt liền lộ ra vẻ sầu khổ, anh ta liên tục đi đi lại lại trong phòng bệnh.

Một lúc lâu sau, Vân Khả Thiên dường như đã hạ quyết tâm, anh ta nghiến răng nghiến lợi đi đến cên giường bệnh của Tần Lam rồi xốc chăn bông của cô ta lên.

Tần Lam giật mình, lập tức kêu to: “Anh muốn làm gì?”

Không nói lời nào, Vân Khả Thiên cởi bỏ thanh nẹp trên người Tần Lam rồi bắt đầu cởi quần áo của cô ta.

Tần Lam nóng nảy kêu lên: “Vân Khả Thiên, cậu chết chắc rồi, không ai có thể bảo vệ được cậu đâu!”

Vân Khả Thiên không quan tâm, tiếp tục cởi quần áo của cô ta, chỉ trong chốc lát thì thân hình đầy đặn của Tần Lam đã hiện ra trước mặt Vân Khả Thiên.

Tần Lam đỏ bừng mặt, cắn chặt môi, trong lòng đã nguyền rủa Lục Hi và Vân Khả Thiên không biết bao nhiêu lần.

Nhưng xương sườn của cô ta vẫn chưa lành, chỉ một cử động nhỏ nhất cũng đủ khiến cho cô ta đau đớn dữ dội, vì vậy cô ta hoàn toàn không đủ sức để ngăn Vân Khả Thiên lại.

Sau khi cởi quần áo của Tần Lam, Vân Khả Thiên mở cái hộp đen ra, lấy một ít chất lỏng màu trắng sữa bên trong rồi bôi lên lồng ngực Tần Lam.

“Quân khốn kiếp”, Tần Lam tức giận mắng chửi một tiếng.

Lục Hi trở lại cửa hàng tạp hóa, ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều mới thức dậy.

Đứng lên nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc rồi nên anh liền chạy xe đến bệnh viện nhân dân, anh vẫn rất tin tưởng vào thần dược của mình.

Khi đến phòng bệnh lầu năm, Lục Hi mở cửa bước vào.

Lọt vào trong tầm mắt của anh lúc này là Tần Lam đang đứng trước cửa sổ với vẻ mặt u ám, còn Vân Khả Thiên thì đang ngồi dưới chân giường ôm mặt mày thâm tím, vẻ mặt ai oán.

Lục Hi cười nói: “Thế nào, đồ của tôi lúc nào cũng rất thần kỳ đúng không?”

Nói xong Lục Hi quay sang nhìn Tần Lam từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn nói tiếp.

“Đồ của ông đây đúng là quá tốt. Cô nhìn xem, bây giờ cô không chỉ khôi phục như trước mà thể chất cũng tiến bộ rất nhiều, rất có hi vọng thăng lên võ giả tiên thiên đó”.

Khuôn mặt Tần Lam đen lại, không để ý đến anh.

Cô ta cũng bị sốc bởi sự thần kỳ của thứ thuốc Lục Hi mang tới, nó chính xác như những gì anh đã nói.

Sau khi bôi lên khắp cơ thể, trong vòng nửa giờ cô ta đã có thể di chuyển trên mặt đất, sau vài giờ thì cô ta đã hoàn toàn trở lại bình thường, khí huyết toàn thân đều mạnh hơn so với thời kỳ đỉnh cao, chuyện này khiến cho cô ta không thể không bội phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK