Chương 297
Đúng lúc đó chợt nghe thấy một tiếng rống to của Lâm Tiêu, một tiếng sấm rền nổ vang trong hang động, lóe lên ánh sáng chói mắt, ngay sau đó chính là một tiếng gầm thét của thú dữ.
Đám người nhà họ Lâm vui mừng, cảm giác thấy hình như gia chủ đã đánh chết thú dữ.
Còn trên mặt Lục Hi lại cười nhạt.
Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng chạy băng băng gấp rút và âm thanh của một vật khổng lồ đụng vào tảng đá.
Đám người nhà họ Lâm ngây ra, họ đang nghĩ xem là tình huống gì thì nhìn thấy Lâm Tiêu đầu tóc bù xù chạy ra.
Ông ta vừa chạy ra liền la lớn: “Chạy mau”.
Đám người nhà họ Lâm còn chưa phản ứng kịp thì đột nhiên nhìn thấy một con thú dữ vô cùng dữ tợn, nó chui ra khỏi hang động đấu đá bừa bãi, giương miệng lớn cắn về phía Lâm Tiêu.
Đây là con thú dữ giống như mãng xà khổng lồ, đầu hình tam giác còn lớn hơn so với cối xay, trên đỉnh đầu có một cái sừng không ngừng tản ra sương mù màu xanh, vừa nhìn liền biết có độc.
Miệng nó há ra giống như động không đáy kèm theo máu tanh kinh người. Cơ thể dài khoảng mười mấy trượng, trên người bao phủ một tầng vảy màu đen vô cùng hung tợn.
Lúc này nhìn thấy con mãng xà khổng lồ bay nhào ra, đột nhiên nó cắn về phía Lâm Tiêu, mọi người đều sợ ngây người.
Một lát sau, đám người nhà họ Vương mới phản ứng lại, mặc dù người người mang vết thương, nhưng vẫn giãy giụa chạy ra xa.
Còn Lục Hi đứng tại chỗ, mặt không đổi sắc cũng không nhúc nhích.
Hai người Phù Đồ và Miwa Nozaki đứng sau lưng Lục Hi cũng không hề nhúc nhích chút nào.
Bọn họ gần như sùng bái đến mù quáng với Lục Hi, có anh ở đây, tất cả nguy hiểm với bọn họ cũng không tính là gì.
Lúc này, miệng lớn của con mãng xà khổng lồ giương lên đến đỉnh đầu của Lâm Tiêu, ông ta quát to một tiếng, tia chớp lóe lên trên giáo điện cùng với tiếng sấm chớp rền vang đâm vào trong miệng con mãng xà khổng lồ.
Con mãng xà uốn người tránh khỏi một giáo kia, dùng cái đuôi lớn quét tới.
Cái đuôi như đồng như sắt, chỗ nào nó quét qua núi đá đều bay hết, âm thanh đến kinh khiếp. Nếu quét trúng, sợ rằng lập tức sẽ bị đánh thành thịt nát.
Lâm Tiêu thấy vậy lại quát lớn một tiếng, trong ba trượng xung quanh, điện quang vờn trong giây lát, tiếng sấm không ngừng giống như Thiên Lôi giáng xuống, thanh thế có một không hai.
Đây là khu vực Lâm Tiêu mở ra, có vẻ như “Đạo” của ông ta đã nắm giữ thuộc tính sấm sét.
Lúc này, cái đuôi của mãng xà khổng lồ đã rút ra được, Lâm Tiêu rống lớn một tiếng, giáo điện trong khu vực sấm sét sáng lên hồ quang sáng chói, đánh về phía cái đuôi mãng xà.
“Ầm!”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, cái đuôi con mãng xà khổng lồ bị văng ra, nhưng khu vực sấm sét của Lâm Tiêu cũng tán loạn một trận, thiếu chút nữa phân tán.
Lúc này, hô hấp của Lâm Tiêu có chút không thông, thực lực của con mãng xà này quả thật vượt quá những gì ông ta tưởng tượng.
Đây là thuộc tính lôi điện của ông ta, nó tương đối khắc chế với độc khí của con mãng xà khổng lồ, nếu không thì ông ta sớm đã thua trận.