Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 228

Bây giờ Dương Bằng Nghĩa chỉ cần nói một câu thôi, chắc chắn sẽ có vô số người có địa vị thậm chí còn cao hơn ông ta nghe lệnh và tôn trọng.

Dương Bằng Nghĩa muốn xử lý ông ta còn không phải là chuyện siêu đơn giản hay sao?

Quách Chấn Ninh suy đi tính lại, cuối cùng thì vội vàng rời khỏi văn phòng.

Trong phòng VIP của khách sạn Lâm Giang Các.

Quách Chấn Ninh chỉ vào một vali lớn dưới đất, nói với Lưu Khải Minh.

“Giám đốc Lưu, đây là ba triệu của cậu, cậu đếm xem đủ chưa, từ nay về sau hai chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa”.

Lưu Khải Minh nhìn thế thì cười nói: “Chủ biên Quách, anh làm thế này là sao chứ?”

“Cậu đừng quan tâm, giờ tôi không cần đồ của cậu nữa, hai chúng ta từ nay trở đi không dính líu gì tới nhau cả”, Quách Chấn Ninh sầm mặt nói.

Nghe Quách Chấn Ninh nói vậy, Lưu Khải Minh cũng thay đổi sắc mặt, đáp rằng.

“Chủ biên Quách, có phải vì chuyện Dương Bằng Nghĩa được điều chuyển đến nhậm chức phó phòng Thành ủy không?”

“Cậu cũng nhận được tin rồi à?”, Quách Chấn Ninh kinh ngạc hỏi.

Lưu Khải Minh cười khẩy, nói: “Tôi theo dõi kẻ này chằm chặp, không biết mới lạ”.

“Nếu cậu đã biết rồi thì cũng nên hiểu mức độ nghiêm trọng trong đó, tôi không nói nhiều nữa đâu, cậu tự vái trời đi”.

Nói xong, Quách Chấn Ninh chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc này, Lưu Khải Minh lại lạnh lùng cười: “Chủ biên Quách, lúc này rồi mà anh còn muốn vứt tôi để rửa tội à, e là không dễ đâu”.

“Ý cậu là sao?”, Quách Chấn Ninh quay người lại, lạnh giọng hỏi.

Lưu Khải Minh cười âm hiểm, đáp.

“Hiện tại chúng ta đang bị buộc chung một thuyền, hai ta không ai thoát được hết. Tôi khuyên anh lúc này nên mau chóng nghĩ cách cho hai ta thoát kiếp này đi, nếu không thì tôi cũng sẽ kéo anh xuống địa ngục đấy”.

“Lưu Khải Minh, cậu nghe cho rõ đây, tôi không biết gì về chuyện của cậu hết, những thứ này tôi cũng đã trả lại hết cho cậu rồi, từ nay về sau, hai chúng ta hết nợ”, Quách Chấn Ninh cao giọng nói.

“Hết nợ?”

Lưu Khải Minh cười.

“Sao lúc đầu anh không từ chối đi, giờ có biến thì mới muốn thoát khỏi tôi. Tôi nói cho anh biết, nếu anh không giải quyết việc này đi thì hai chúng ta sẽ cùng làm bạn tù đó”.

Nói rồi, Lưu Khải Minh lấy điện thoại, mở ra một đoạn video rồi ném ra trước mặt Quách Chấn Ninh.

Quách Chấn Ninh hồ nghi mở ra xem, thì nhìn thấy hình ảnh bản thân cùng hai người đẹp, mình trần như nhộng, điên loan đảo phượng, “chơi” vô cùng vui vẻ.

Ông ta ở trong đoạn video đó được hai người đẹp hầu hạ, sung sướng hưởng thụ.

“Cậu, Lưu Khải Minh, cậu là đồ vô sỉ, cậu dám quay lén tôi”, Quách Chấn Ninh tái mét mặt mày, lạnh lùng chửi ầm lên”.

“Hừ, tôi vô sỉ, còn anh trong trắng lắm đấy? Anh vẫn nên nghĩ cách cho nhanh đi, nhân lúc kẻ này còn chưa ngồi vững thì chúng ta vẫn có thể đi trước một bước”, Lưu Khải Minh lạnh lùng nói.

Lúc này, Quách Chấn Ninh hoàn toàn choáng váng, ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK